Trở Lại Thập Niên Diễn Kinh Kịch

Chương 1

Thịnh Mộ Hòe cẩn thận lau nốt góc cuối cùng của bục giảng.

Đôi tay thon dài của cô nắm chặt cán chổi lau nhà, vì dùng sức quá mạnh mà trên mu bàn tay nổi lên hai đường gân xanh mảnh.

Một cục phấn từ xa bay tới, sượt qua cánh tay Thịnh Mộ Hòe rồi nảy vào tường.

Thịnh Mộ Hòe làm như không nghe thấy, nhặt cục phấn lên đặt vào rãnh phấn trên bảng đen, rồi tiếp tục lau nhà.

Phấn liên tiếp bay tới, trúng vào lưng, vào chân Thịnh Mộ Hòe, rồi rơi vãi trên sàn.

Thịnh Mộ Hòe dừng động tác. Cậu bé béo mập ngồi phía dưới phấn khích hẳn lên, hét về phía Thịnh Mộ Hòe cuối cùng cũng đã dừng lại: "Đánh mày mà mày không nói gì, mày bị câm hay là ngốc hả?"

"Chắc giống hệt ông nó thôi, ông nó là đồ câm, người ta chửi cũng không dám hé răng." Cậu bé đầu đinh ngồi bên cạnh nói, rồi cười hề hề nói thêm: "Mặt ông nó có vết sẹo dài ngoằng, lại còn suốt ngày lom khom đi nhặt rác nhà người ta. Bố tao bảo, cái loại người đấy gọi là dân vô gia cư, mấy năm trước không chừng còn ở tù ấy chứ."

"Câm miệng! Ông tôi không phải là người câm!" Thịnh Mộ Hòe cuối cùng cũng lên tiếng. Cơn giận bị kìm nén khiến giọng cô khàn khàn, nhưng lại hay đến lạ.

"Không câm thì sao?" Hai cậu bé thấy chọc giận được Thịnh Mộ Hòe thì càng hăng, thằng đầu đinh dùng một chiếc bút chì gõ vào hộp bút sắt, miệng lẩm bẩm: "Đồ tù tội, ăn cơm thiu, nhặt rác rưởi, thật xấu xí!"

Thằng bé mập lập tức hùa theo: "Đồ tù tội, ăn cơm thiu, nhặt rác rưởi, thật xấu xí!"

Cậu bé đầu đinh tên là Vương Minh, nghe nói bố làm quan con con gì đó ở trấn trên. Còn cậu bé mập tên Lý Đại Hồng, là đàn em của Vương Minh. Hai đứa ở lớp luôn hống hách, miệng lưỡi độc địa, đã từng làm không ít bạn nữ khóc.

Chúng nó chắc chắn Thịnh Mộ Hòe không dám làm gì chúng nó.

Thịnh Mộ Hòe xinh xắn, lúc mới chuyển trường đến, mấy cậu bé trong lớp đều lén nhìn cô. Nhưng sau này phát hiện cô ngày nào cũng mặc bộ quần áo vải xanh đã cũ, suốt ngày chỉ biết đọc sách, còn dọc đường đi học về thì nhặt than đá, nên chẳng ai trong lớp muốn chơi với cô nữa.

Hôm nay vốn là ngày cả ba người trực nhật, nhưng hai đứa cố tình giở trò, bắt Thịnh Mộ Hòe một mình dọn dẹp cả lớp, cô cũng có nói gì đâu?

Nhưng thái độ của Thịnh Mộ Hòe hôm nay có vẻ khác lạ. Cô đứng trên bục giảng, đôi mắt hạnh như tóe lửa nhìn chằm chằm hai đứa, Lý Đại Hồng không hiểu sao trong lòng chợt thót lại.

"Mày nhìn cái gì mà nhìn?" Cậu ta chột dạ quát.

Thịnh Mộ Hòe không trả lời.

Cô đột nhiên giơ tay, dùng đầu cây lau nhà đầy nước bẩn hất đổ bàn học của hai đứa, sách vở trong hộc bàn rơi tung tóe xuống đất.

Cả hai đều ngây người, chưa kịp phản ứng, Thịnh Mộ Hòe lại nhấc xô nước ở góc phòng, hắt mạnh nước bẩn xuống bàn học, những quyển sách trên sàn đều nằm bẹp dí trong vũng nước dơ.

"Thịnh Mộ Hòe, mày điên rồi hả?" Vương Minh vừa kéo chiếc áo sơ mi trắng dính đầy vết bẩn vừa hét lên đầy tức giận, nhưng Thịnh Mộ Hòe đã xách chiếc cặp sách may từ bao phân bón rời khỏi lớp học.

Thịnh Mộ Hòe dùng ba xu tiền nhặt than đá đổi được mua một gói đậu phộng rang tỏi ớt.

Đi bộ một đoạn đường khá xa, Thịnh Mộ Hòe vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, mặt nóng bừng, nhưng cô không hối hận.

Mắng cô thế nào cũng được, nhưng không được nói xấu ông cô.

Thịnh Mộ Hòe chưa đầy ba tuổi đã bị bố mẹ trọng nam khinh nữ bỏ rơi, chính ông nội Thịnh đã dùng nước cơm cứu sống cô bé mặt mày tím tái vì lạnh cóng, rồi dùng tiền dán hộp diêm và bán phế liệu nuôi lớn cô.

Thịnh Mộ Hòe từ nhỏ đã biết mình khác biệt với những đứa trẻ khác. Khi còn bé, nhà cô dường như là một ổ dịch, ai cũng tránh xa. Sau này, ông nội đưa cô rời khỏi nơi đó, lang bạt khắp nơi một thời gian, cuối cùng mới dừng chân ở trấn Hoài Hạ.