Phu Nhân Nguy Hiểm Của Ta

Chương 3: Nội Gián (2)

Thế là hai phu thê lại cùng nhau quay lại bếp, ăn thêm hai bát sủi cảo dầu đỏ rồi mới trở về phòng.

Thường Dao bị Tống Tễ Tuyết tay dài chân dài, ôm chặt trong lòng, mặt dán sát vào l*иg ngực hắn đang dần ấm lên. Ngẩng đầu lên một chút là sẽ chạm vào cằm hắn, cánh tay dài của hắn ôm trọn lấy eo nàng, như muốn hòa nàng vào thân thể mình, che chở nàng khỏi mọi tổn thương của thế gian, lại như sợ nàng lặng lẽ biến mất.

Năm đầu thành thân, Thường Dao vẫn còn có chút cảnh giác. Giờ đây chẳng biết từ lúc nào, nàng đã quen với việc bị hắn ôm chặt như vậy, mặc kệ hắn nhào nặn mình thành bất cứ hình dáng nào rồi ôm vào lòng. Bởi vì, trong vòng tay Tống Tễ Tuyết, đúng là nơi an toàn nhất.

Là một yêu quái phải giấu đi thân phận mà sống giữa thế giới của tu sĩ, đã là rất khó. Huống chi, người phu quân ngày ngày đối mặt, cùng ăn cùng ngủ, lại chính là chưởng môn của tiên môn.

Dù biết là vô cùng nguy hiểm, nhưng thân phận “phu nhân của Vân Sơn Quân” quá hấp dẫn, khiến Thường Dao không thể kiềm lòng.

Tống Tễ Tuyết không nằm lâu, sau một khoảng nghỉ ngắn, hắn khẽ cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Thường Dao rồi rời đi.

Thường Dao cũng chẳng buồn để ý, chỉ trở mình rồi tiếp tục ngủ.

Nhưng nàng hiểu rõ, sắp tới Côn Lôn e là sẽ chẳng được yên bình nữa.

Yến Tử Biện vẫn còn hôn mê, sống sót nhờ vào đủ loại đan dược và sức lực của Hạ Tang Y mới giữ được chút hơi tàn cuối cùng.

Hạ Tang Y vẫn luôn túc trực bên cạnh, dốc lòng trục xuất yêu khí còn sót lại trong cơ thể Yến Tử Biện.

Ban ngày hôm sau, Thường Dao có ghé qua xem một chút.

Trong phòng chỉ có một mình Hạ Tang Y.

Thấy Thường Dao bước vào, nàng cũng không lên tiếng, vẫn chăm chú làm việc trong tay.

Thường Dao không quấy rầy, chỉ đứng yên một bên quan sát.

Yêu khí tràn ngập trong phòng quen thuộc đến mức khiến nàng thấy khó chịu, trong lòng có phần chán ghét, liền lặng lẽ lùi lại hai bước để tránh bị nhiễm vào người.

Nàng nhớ Yến Tử Biện là một người cực kỳ thông minh, tư chất xuất chúng, tính cách kiên cường, tiền đồ rộng mở… vậy mà cuối cùng chỉ có thể dừng lại ở đây.

Tuy hắn đã nghe lén được cuộc mật đàm giữa Yêu hoàng và Phượng tộc, nhưng thương tích trên người hắn hoàn toàn không phải do Yêu hoàng gây ra. Là thiếu chủ của Phượng tộc, kẻ đại yêu tàn nhẫn, tính tình thất thường và thủ đoạn độc ác đã ra tay với hắn.

Thường Dao nghe thấy bên ngoài truyền đến cuộc trò chuyện giữa Vu Sơn Quân và Đại Âm Sơn Quân.

“Tang Y nói, vết thương chí mạng trên người Yến Tử Biện là do độc lông vũ của Phượng yêu gây ra. Độc đã xâm nhập vào tâm mạch, lại thêm yêu lực mạnh mẽ nghiền nát linh mạch. Giờ đây, yêu lực còn sót lại trong cơ thể hắn đều mang độc, điều đó chứng tỏ người ra tay với hắn không phải Yêu hoàng, mà là thiếu chủ của Phượng tộc– Phục Tẫn.”

“Phục Tẫn? Hừ, gần đây hắn hoạt động khá tích cực, mấy chuyện lớn gần đây đều có mặt hắn. Xem ra hắn đã đạt được thỏa thuận với Yêu hoàng rồi.”

“Tễ Tuyết vừa mới trở về, hôm sau Cổng Địa Quỷ ở Tây Hải liền bị mở ra. Xem ra nội gián của yêu tộc đã thâm nhập vào giới tu hành nhân gian, không chỉ Tam Sơn Côn Luân chúng ta, mà còn…”

Lời còn chưa dứt thì cánh cửa phòng từ bên trong mở ra.

Tống Tễ Tuyết, người vẫn im lặng bước đi từ nãy giờ ngẩng đầu nhìn về phía họ.

Thường Dao nghiêng người nhường đường: “Ta chỉ qua xem một chút, không làm phiền đến Tang Y đâu.”

“Gió bên ngoài lớn như vậy, sao nàng không mặc thêm áo rồi hẵng ra?” Tống Tễ Tuyết vẫn giữ vẻ mặt bình thản, bước đến trước mặt Thường Dao, cởϊ áσ choàng khoác lên người nàng.

Những người khác: “…”

Gió to lắm sao? Đến sợi tóc còn chưa lay động mà gọi là gió to?

Vu Sơn Quân nghiêm mặt không nói gì, ông chính là một trong những người năm xưa phản đối Tống Tễ Tuyết cưới Thường Dao.

Ông cảm thấy Thường Dao không xứng.

Ngoại trừ diện mạo ra thì chẳng có điểm nào xứng cả.

Đường đường là chưởng môn Thượng Tiên Môn, người thừa kế của Thần Sơn Côn Luân, sao lại có thể cưới một nữ nhân phế linh mạch, không thể tu luyện chứ?

Đại Âm Sơn Quân nhớ lại lời Yến Tử Biện nói tối qua, trong lòng cảm thấy có chút vi diệu, nhưng cũng không nói gì thêm.

Thường Dao không nán lại lâu, Tống Tễ Tuyết tiễn nàng quay về Thượng Vân Phong.

Con đường nhỏ vắng lặng quanh co khúc khuỷu, hai bên cây cối hoa cỏ um tùm rậm rạp, ánh mặt trời khó lọt xuống, nên vô cùng mát mẻ và âm u. Vì vậy bên đường thắp nhiều đèn đá nhỏ, chưa từng tắt bao giờ.

Thi thoảng có vài bậc đá, Thường Dao nghịch ngợm nhảy tung tăng trên đó, quay lưng về phía Tống Tễ Tuyết phía sau nói: “Tam Túc Phượng chết rồi.”

“Cửu Bình phong chủ đã nói với ta.” Tống Tễ Tuyết đợi nàng nhảy xong hết bậc đá mới bước theo, “Ta đã phạt Tiết Hạo đến diện bích suy ngẫm, còn Bồi Văn Giác thì bị ác yêu lẻn vào Vu Sơn cắn đứt một tay đêm qua.”

Hắn hơi ngẩng đầu, trong làn ánh sáng loang lổ xuyên qua kẽ lá nhìn Thường Dao: “Có cần ta phạt thêm lần nữa không?”

Thường Dao quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Chàng nghĩ ta là người nhỏ nhen thế à?”

“Vậy còn con Tam Túc Phượng ta tặng nàng, cứ vậy mà bỏ qua sao?” Tống Tễ Tuyết nhướng mày.

Thường Dao làm ra vẻ dịu dàng độ lượng như người phàm: “Xét thấy tên đệ tử đó thiên phú cũng không tệ, nhân phẩm lại ổn, dù sao mười năm nữa cũng là đại tu sĩ tương lai của Vân Sơn, đến lúc đó thù dai thì sao.”

Tống Tễ Tuyết hỏi: “Là đệ tử nào?”

Thường Dao đáp: “Chính là Tiết Hạo đáng thương bị phạt quỳ bởi Vu Sơn phu nhân đó.”

“A Dao, nàng không chỉ khen hắn không tệ, mà còn nhớ rõ tên hắn?” Tống Tễ Tuyết khẽ cười, ánh mắt hơi sâu thẳm.

Thường Dao đi phía trước vẫn đang nhảy lên các bậc đá, không quay đầu lại, nhàn nhạt đáp: “Vì hắn có nét rất đặc biệt, trông giống nữ hài tử, diện mạo hơi nữ tính, nhưng khi quỳ từ phía sau nhìn lại thì hoàn toàn không khiến người ta liên tưởng đến dáng vẻ nữ tính…”

Nàng quay đầu lại nhìn Tống Tễ Tuyết, nở một nụ cười rạng rỡ: “Nhìn thoáng qua liền khiến ta nhớ đến chàng.”

Tâm trạng ghen tuông trong lòng Vân Sơn Quân vì thế mà tan biến.

Hắn bước nhanh lên trước, nắm lấy tay Thường Dao, bàn tay to rộng mang theo hơi ấm.

“Lúc nãy ta nghe các người nói, cổng Địa Quỷ ở Tây Hải đã bị mở ra?”

Nói đến những chuyện phiền lòng này, Tống Tễ Tuyết vẫn giữ thái độ lười nhác như mọi khi: “Thiên hạ đệ nhất kiếm của chúng ta bị thương nặng chưa tỉnh, phong ấn yếu đi, tạo cơ hội cho yêu giới.”

“Cổng Địa Quỷ mà mở ra thì phiền lắm đó, yêu quỷ gì cũng tràn vào nhân gian, còn có vài tên ma quái kỳ lạ cũng đến quấy phá. Chàng không phải mới về được mấy hôm, lại sắp rời đi nữa đấy chứ?” Thường Dao nghiêng đầu nhìn hắn.

“Mười hai tiên môn hàng đầu đang bàn bạc cách phong ấn lại cổng Địa Quỷ, đợt đầu yêu ma đã tràn ra, không thể để có đợt thứ hai.” Tống Tễ Tuyết nói, “Côn Lôn hiện tại là nơi an toàn nhất, để nàng ở lại đây ta mới yên tâm.”

Thường Dao chỉ vào mình hỏi: “Lỡ như chàng đi rồi, ta bị bắt nạt ở Côn Lôn thì sao? Không dẫn ta theo luôn à?”

Tống Tễ Tuyết xoa đầu nàng: “Ghi nhớ lại đi, đợi ta quay về, làm nũng với ta một trận rồi để ta đi đòi lại công bằng cho nàng.”

Thường Dao: “……”

Vân Sơn Quân, người chỉ muốn thấy phu nhân làm nũng, mỉm cười mà không nói gì.

“Côn Lôn đâu có an toàn, tối qua còn có ác yêu lén vào làm thương người, họ còn nói trong Côn Lôn có nội gián của yêu tộc.” Thường Dao lắc đầu, “Ta là một kẻ vô dụng không thể làm gì, làm sao có thể đánh lại những yêu quái có thể lén vào Côn Lôn được?”

Tay Tống Tễ Tuyết nắm lấy tay nàng càng siết chặt, hắn nói: “A Dao.”

Thường Dao kiên nhẫn đáp: “Ừm?”

Tống Tễ Tuyết cười khẽ: “Không đánh lại thì có thể chạy.”

“Chạy đi đâu?”

Tống Tễ Tuyết híp mắt cười: “Chạy về phía ta.”

Thường Dao tức giận quay người định bỏ đi, nhưng bị hắn siết chặt tay kéo vào lòng, vòng tay ôm lấy cổ nàng rồi cúi đầu hôn.

Nàng khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra trong giây lát.

Là đang đùa thôi.

Côn Lôn đầy linh lực như vậy, nàng sao nỡ rời đi.

Tống Tễ Tuyết không ở bên cạnh, nàng lại cảm thấy tự do hơn.

“A Dao, bất kể lúc nào, gặp phải nguy hiểm gì, nhớ là phải chạy về phía ta.” Giọng nói của Tống Tễ Tuyết nhẹ nhàng vang lên, hòa lẫn trong nụ hôn ngọt ngào.

Ta sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng.

Chỉ cần nàng đi về phía ta.

Yến Tử Biện tỉnh lại vào đêm thứ ba, nhưng khi mọi người nhìn thấy hắn, trong đầu chỉ có bốn từ: "Hồi quang phản chiếu."

Thời gian của hắn không còn nhiều, nắm lấy sợi dây cuối cùng của cuộc đời, hắn liên tục kể lại mọi điều mình biết cho mọi người.

"Yêu Hoàng đang cố gắng thuyết phục các yêu tộc... cùng hắn... khụ, cùng tấn công nhân gian." Yến Tử Biện ho, máu đen liên tục trào ra, đôi mắt cũng mất đi ánh sáng, "Từ rất nhiều năm trước, hắn đã phái thuộc hạ thâm nhập vào các tiên môn... Nội gián ở Tây Hải chính là Phi Ly Chân Quân."

"Còn Côn Lôn chúng ta, là... Thường, Thường Dao..."

Đêm nay không có trăng, ánh nến trong phòng chập chờn, tất cả mọi người trong khi kinh ngạc đều vô thức nhìn về phía Vân Sơn Quân.