Mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt Lương Tiện Thanh là trần nhà màu trắng lạnh lẽo, trong không khí phảng phất mùi thuốc sát trùng quen thuộc.
Cô đang ở bệnh viện sao?
Cũng đúng thôi. Nhớ lại tối qua, hình như ở quán bar có người ném chai rượu trúng đầu cô, sau đó cô ngất đi luôn tại chỗ.
Mấy tên đàn ông chết tiệt đó, đánh nhau thì đánh, mắc gì lại kéo cô vào cuộc? Nghĩ đến đây, Lương Tiện Thanh tức đến nghiến răng.
Hoàn toàn quên mất rằng chính bốn người đàn ông kia vì tranh giành cô mà đánh nhau túi bụi.
Theo bản năng, cô giơ tay lên sờ trán, nhưng chẳng cảm thấy vết thương nào, cũng không có chút đau đớn nào cả. Chỉ là… toàn thân rã rời, không còn sức lực, cảm giác yếu ớt vô cùng.
Xem ra vết thương cũng không nặng. Không tổn hại đến gương mặt quý giá của cô là tốt rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lòng cũng an tâm hơn một chút.
Nếu thật sự mặt có vết thương thì dù có chết, cô cũng phải lôi bọn họ ra mà tính sổ!
Cô vừa định chống tay ngồi dậy thì rèm trước giường đã bị người kéo mạnh ra. Ba cô gái trẻ tuổi bước nhanh vào, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, vây quanh lấy cô.
“Thanh Thanh, cậu định làm gì vậy, mau nằm xuống nghỉ thêm đi!”
“Huyết áp còn thấp không? Tối qua cậu ngất trong ký túc xá làm tụi này sợ muốn chết!”
“Bọn tôi vừa tan lớp là chạy ngay đến bệnh viện trường tìm cậu đây. Đói bụng chưa, ăn chút cháo đi?”
Ba cô gái mang theo sức sống rộn ràng tuổi học trò, ríu rít nói chuyện không ngừng bên giường, khiến đầu óc Lương Tiện Thanh vừa mới tỉnh lại càng thêm mơ hồ, như có sương mù giăng kín trước mặt.
Huyết áp thấp?
Không đúng, cô nhớ rõ ràng tối qua mình bị ném trúng đầu bằng chai rượu, đâu có liên quan gì đến huyết áp?
Ký túc xá?
Cô đã tốt nghiệp đại học 5 năm rồi, hiện đang đi làm, công ty cũng đâu có cấp ký túc xá?
Bệnh viện trường?
Nếu thật sự được đưa vào bệnh viện sau vụ tai nạn, thì phải là bệnh viện công hẳn hoi chứ, bệnh viện trường là gì vậy?
Càng kỳ lạ hơn nữa là ba nữ sinh này cô chưa từng gặp trong đời. Thế nhưng nhìn thái độ các cô ấy, lại cứ như quen thân với cô lắm vậy.
“Khoan đã…”
Lương Tiện Thanh khẽ mở miệng, nhưng lại phát hiện giọng mình rất khàn, hơi thở yếu ớt, nghe còn không nhận ra là chính mình.
Tống Hà lập tức cúi người: “Cậu đừng nói gì cả! Bác sĩ trong trường bảo hôm qua cậu vừa tụt huyết áp, vừa sốt cao tới 40 độ đấy! Cậu chịu đựng như thế mà không đi khám sớm, cũng quá liều rồi!”
Nhan Tùng Tuyết cũng cau mày phụ họa: “Đúng rồi, có gì cứ nói với tụi tôi, cậu lúc nào cũng giấu trong lòng, thật là cố chấp mà!”
Thẩm Hàm là người trông có vẻ bình tĩnh nhất, lấy từ túi ra một hộp cháo nóng, ngắt lời hai người còn lại: “Được rồi, hai cậu im lặng một chút đi. Cô ấy đâu có muốn bệnh, làm gì mà đổ hết lên đầu cô ấy thế.”
“Biết rồi, lớp trưởng.” Nhan Tùng Tuyết lè lưỡi, ngoan ngoãn rút lại, “Tại tụi tôi lo cho sức khoẻ của cậu ấy thôi mà.”
Lương Tiện Thanh ngơ ngác nằm đó, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng vừa nãy mới nói vài câu mà cổ họng đã khô rát, nóng bừng.
Cô khàn giọng: “Tôi muốn uống nước.”
Thẩm Hàm lập tức rót cho cô một ly nước ấm. Lương Tiện Thanh cầm lấy, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại yếu ớt đưa ly ra: “Thêm… một ly nữa.”
Sau khi uống liền hai ly nước, giọng nói của Lương Tiện Thanh mới đỡ khàn hơn, cổ họng dịu lại đôi chút, đầu óc cũng dần trở nên tỉnh táo hơn.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang cầm chiếc ly — ngón tay thon dài, đầu móng tay màu hồng nhạt tự nhiên, hoàn toàn không có vết sơn hay móng giả nào.
Nhưng hôm qua cô vừa mới đi làm móng, màu đen bóng loáng, còn đính cả đá.
Như vậy thì… cơ thể này không phải là của cô.
Chỉ có thể rút ra một kết luận duy nhất đó là cô đã nhập vào thân xác người khác.
Lương Tiện Thanh không rõ chuyện gì đang xảy ra. Trong tình cảnh hiện tại, điều khôn ngoan nhất chính là giữ im lặng, không tùy tiện tiết lộ thân phận thật. Tạm thời, cô chỉ có thể quan sát tình hình.
Cô khẽ ngẩng đầu, lặng lẽ đánh giá cô gái vừa được gọi là “lớp trưởng” trước mặt — người tên là Thẩm Hàm. Cô gái có mái tóc ngắn đen mượt, đường nét khuôn mặt sắc sảo, gọn gàng, vừa nhìn lướt qua còn tưởng là một nam sinh có vẻ ngoài lạnh lùng.
Thẩm Hàm mở ngăn tủ đầu giường, cẩn thận lấy cháo gạo kê từ túi ra, đặt nhẹ lên bàn, mở nắp rồi đưa cho cô một cái muỗng, giọng nói nhàn nhạt nhưng đầy quan tâm: “Ăn chút cháo đi, bụng sẽ dễ chịu hơn.”
Xinh đẹp, tốt bụng, lại còn chu đáo… đúng là hình mẫu bạn gái lý tưởng. Nếu cô là đàn ông, chắc chắn đã ra tay theo đuổi.
“Cảm ơn.”