Sau Khi Thành Thần Trong Vùng Đất Hoang Tàn, Học Trò Nhà Tôi Vừa Yêu Vừa Hận

Chương 4

Tống Ninh Vãn lườm một cái, Ảnh lập tức huýt sáo làm bộ như chưa nói gì.

Quả nhiên không nên nhiều chuyện, không thì mạng nhỏ khó giữ được, dù gì hậu quả của việc chọc giận thầy cực kỳ đáng sợ.

Tống Ninh Vãn chậm rãi bước tới trước mặt Carril, đưa tay chạm lên bên má bị đánh đỏ.

"Thầy ơi…" Carril ngoan ngoãn dụi má vào lòng bàn tay, kết quả, "rắc rắc", xương quai hàm vỡ vụn.

"Shh… Á!" Carril bị cơn đau kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức lùi lại trong vô thức, nhưng thầy vẫn giữ chặt cằm cậu, siết càng lúc càng mạnh.

"Biết mình sai gì chưa?" Tống Ninh Vãn hỏi.

"Shh! Đờ…" Carril đỏ hoe mắt, định cắn vào tay Tống Ninh Vãn.

Rầm!

Tinh thần lực mạnh mẽ và ngang ngược lập tức đè Carril ngã xuống đất, hoàn toàn không thể động đậy.

"Thầy ơi… Xin thầy…"

Tống Ninh Vãn thờ ơ với lời van xin yếu ớt, nhấc chân giẫm lên đùi Carril, lại hỏi: "Em đã làm sai chuyện gì?"

Ảnh không dám xem trò vui nữa, bất chấp sức ép tinh thần lực ngút trời, rón rén tiến đến trước mặt Tống Ninh Vãn, cung kính cúi đầu: "Thưa thầy, xin thầy bớt giận, Carril đã biết lỗi rồi…"

"Thật sao?" Tống Ninh Vãn bật cười.

"Ờm…" Ảnh cũng chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ tươi như sắp rỉ máu kia, cười gượng nói: "Carril, cậu bớt hung dữ lại đi, nếu cậu còn không nghe lời nữa là hôm nay thầy sẽ không tha cho cậu đâu."

"Liên quan gì đến cậu! Thứ ngu xuẩn này!"

Tôn trọng số mệnh của người khác, đừng lo chuyện bao đồng.

Giờ đây Ảnh hiểu sâu sắc được điều này, bảo đảm không xin tha giúp nữa.

Tống Ninh Vãn biết cách trị tên nhóc biếи ŧɦái này, dùng mũi giày đá nhẹ vào mặt Carril, trầm ngâm nói: "Ảnh, nhốt em ấy vào phòng nghiên cứu một năm."

Anh nói xong, cả người Carril cứng đờ, cậu ngồi dậy quỳ gối ôm lấy chân anh: "Thầy ơi! Em biết lỗi rồi! Sau này em không dám gắn thiết bị kíp nổ trên xe phi hành của thầy, không dám bỏ độc vào nồi trong bếp, không dám xâm nhập vào máy truyền tin của thầy nữa!"

"??? Hả?" Ảnh chỉ vào Carril, một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.

Cậu ấy nhớ lại đủ chuyện khác thường gần đây và vị chua trong bánh ngọt, hóa ra là bị bỏ độc.

Để bảo toàn tính mạng, Ảnh không thèm nhịn nữa, khóc lóc kể lể với Tống Ninh Vãn: "Thầy ơi, Carril vậy mà đầu độc em còn đào hố chôn em nữa! May mà thầy chạy đến kịp mới cứu được mạng em, chuyện này không được bỏ qua đâu thầy."

Tống Ninh Vãn than thở, đứa nhỏ ngốc, giờ em mới biết mình sắp chết à? Còn xin tha thay cho thằng nhóc hỗn xược này nữa, đúng là người ngốc có phúc của người ngốc.