Thế là anh lạnh mặt, đôi mắt đen sâu thẳm như có thể nhìn thấu mọi thứ: "Nhân lúc tôi chưa trở về, em vẫn còn cơ hội tự thú."
"Thầy ơi!" Carril ngạc nhiên ngẩng đầu, gọi một tiếng.
"Em… Em cũng đâu có làm gì, là bọn họ mắng em biếи ŧɦái…"
"Bọn họ" dĩ nhiên là chỉ mấy học trò khác của Tống Ninh Vãn.
Ăn mặc thế kia thì đúng là hơi biếи ŧɦái thật, nhưng mà… Cũng coi như có sức hút riêng.
Rầm rầm rầm…
Cửa kính xe bất ngờ vang lên từng hồi gõ mạnh, xe phi hành đang chạy tốc độ cao dần hạ xuống rồi ngừng lại, Tống Ninh Vãn bước ra ngoài.
Sau lưng vang lên tiếng "Ầm"! Cả chiếc xe phát nổ tóe ra tia lửa, hóa thành tro bụi bay múa giữa không trung.
Anh quen rồi.
Đồ nhãi ranh!
Anh không buồn ngoái đầu lại, sải bước vào căn biệt thự cao cấp, quản gia tiến lên cởϊ áσ khoác giúp chủ nhân.
"Ảnh đâu?" Tống Ninh Vãn cất giọng hỏi.
Ảnh cũng là một học trò của anh, rất mê ngủ, lại hiếm khi lộ diện trước công chúng.
"Thưa chủ nhân, đã phát hiện ra Ảnh bị chôn dưới vườn hoa sau nhà." Giọng điện tử của quản gia máy móc vang lên.
Chưa kịp uống lấy ngụm nước ấm, Tống Ninh Vãn lại phải vội vàng đi ra khu vườn sau nhà. Gió nhẹ thoảng qua hương hoa hồng nồng nàn, một mảng đỏ thắm rực rỡ khắp nơi.
Chỉ có điều, khung cảnh mỹ lệ ấy bị phá hỏng bởi một tấm bia đá.
[Mộ của tên khốn ngu xuẩn nhất, ngạo mạn nhất, điên khùng nhất, bị thầy ghét nhất trên đời - Cảnh.]
Cảnh? Đến tên cũng viết sai.
Người lập bia - Học trò ngoan ngoãn, thông minh, xinh đẹp, đáng yêu mà thầy yêu quý nhất - Carril.
Tống Ninh Vãn: "…" Im lặng đẩy bia mộ sang một bên.
Anh nhìn thấy Ảnh đang ngủ mê man, mặt mày tái nhợt.
Ngay cả quan tài cũng không cho, cứ thế quấn chăn ném xuống hố đất chôn luôn?
Thiếu niên mắt đen với mái tóc dài quá eo khẽ dụi mắt, trông thấy một gương mặt lạnh lùng thì ngẩn ra: "Sao thầy lại ở ngay trước mặt mình? Quả nhiên là ác mộng, phải ngủ thêm lát nữa."
?
Ác mộng?
"Dậy đi." Tống Ninh Vãn tức đến nghẹn cả ngực, đá một phát vào "xác chết".
Ảnh phản xạ chậm một nhịp, định mở miệng oán trách thì bỗng bừng tỉnh, vội vàng bật dậy, khom người cúi chào: "Chào thầy ạ!" Động tác cực kỳ dứt khoát.
Tống Ninh Vãn chỉ vào tấm bia.
Ảnh ngơ ngác quay đầu, vì trăng mờ nên còn chưa nhìn rõ, khó hiểu gãi đầu: "Hả? Thầy sắp chết rồi á? Không được đâu! Giờ thầy còn trẻ khỏe thế này, sao mà tới lúc xuống mồ được!"