Từ khi Phó Tiểu Phương biết Hàn Sâm hẹn Lâm Tây đi xem phim, tinh thần bát quái trong người cô nàng đã khống chế không nổi nữa rồi. Khi Lâm Tây đi toilet, bọn họ canh giữ ngoài cửa hỏi quấn quít lấy cô: "Nói một chút thôi, hẹn hò với Hàn Sâm thế nào? Cậu ta có thổ lộ không?"
"..."
Lúc này, Lâm Tây đang giặt quần áo, Phó Tiểu Phương lại tới nữa. Lâm Tây không thể không đẩy đầu Phó Tiểu Phương ra, bất đắc dĩ nói: "Ai để ý đến cậu ta, người bình thường sẽ thích kiểu người gàn dở như tên Hàn Sâm đó sao? Mình cũng không phải người cuồng ngược, đòi mạng!"
Phó Tiểu Phương cười hì hì, hai mắt phát sáng: "Mình thấy hình như cậu ta là nghiêm túc đó?"
Lâm Tây xem thường nhìn cô: "Cậu ta chính là cố ý chỉnh mình." Cô nghĩ nghĩ còn nói: "Mình đoán có thể là cậu ta thấy khó chịu, khi mình nói mái tóc cậu ta không giống người thường."
"Việc này, ngược lại mình cảm thấy cậu thật sự là đã cứu cậu ta, cậu ta như bây giờ, cũng có thể đi thi tuyển hot boy rồi."
Lâm Tây kinh ngạc: "Tiêu chuẩn trường chúng ta thấp như vậy sao?"
Phó Tiểu Phương "Hừ" một tiếng, tức giận nói: "Đương nhiên cậu nhìn ai cũng giống nhau rồi. Đi chung với Lâm Minh Vũ và Giang Tục, kẻ no không hiểu người đói!"
"..."
Lần trước cùng xem phim, giải tán trong sự không vui, Lâm Tây vốn cho rằng Hàn Sâm sẽ không đến quấy rầy cô nữa, cũng không ngờ, qua hai ngày, cậu ta lại đến tìm Lâm Tây rồi.
Ngày đó, sau thời gian cơm trưa, lâm tây và Phó Tiểu Phương mới đi ăn, chậm chạp từ từ đến căn tin. Lâm Tây chọn món xong trước, tìm chỗ tốt, vừa ngồi xuống, còn có người trực tiếp ngồi xuống đối diện cô.
Căn tin lớn như vậy, nhiều chỗ trống đến thế, sao còn có người đường đột vậy chứ? Lâm tây kinh ngạc, giương mắt vừa thấy, người tới không phải là Hàn Sâm sao?
Thật sự là âm hồn không tan mà.
Không biết có phải vì ngủ không ngon không, dưới mắt Hàn Sâm có chút quầng thâm, đôi lông mày đậm nhíu chặt lại, đôi con ngươi trắng đen rõ ràng lộ vẻ rối rắm và thỏa hiệp.
Lâm Tây cầm đũa lên, chọc chọc vào cơm, cuối cùng vẫn là không nhịn được: "Haiz, nói đi, lại tìm tôi có chuyện gì không, hả Hàn đại gia?"
Hàn Sâm nhìn chằm chằm lâm tây hồi lâu, đột nhiên tựa về sau, làm xê dịch cái bàn.
"Cậu là hủ nữ." Vẻ mặt Hàn Sâm nghiêm túc.
"Gì?"
Hàn Sâm nhìn Lâm Tây không dời mắt: "Tôi đã tìm hiểu rồi, người giống như cậu vậy, kiểu nữ sinh có sở thích này, đều gọi là hủ nữ."
"..." Lâm Tây ngây ra như phỗng nhìn Hàn Sâm, hoàn toàn không biết cậu ta đang nói hưu nói vượn cái gì.
Hàn Sâm buồn bực lấy tay nắm tóc, hồi lâu, tựa hồ là đã hạ quyết tâm, đột nhiên vỗ bàn, khí phách nói: "Tuy rằng hai người đàn ông nhìn có chút ghê tởm, nhưng chỉ cần cậu thích, tôi nguyện ý xem với cậu."
Hàn Sâm hơi kích động, cau mày nói: "Ai kêu ông đây để ý cậu làm chi! Nên, chịu thôi!"
Không hiểu sao lại thông suốt được điều này, Hàn Sâm "Bốp" một tiếng, lại vỗ một cái lên bàn.
"Cậu xem đó rồi làm." Hàn Sâm đứng phắt dậy: "Tôi đi đây."
"..." Lâm Tây mờ mịt đầy mặt.
Hàn Sâm đi được một lúc, Phó Tiểu Phương gọi đồ ăn xong đi tới, cũng là một mặt không hiểu gì: "Vừa rồi Hàn Sâm sao thế? Vỗ bàn đá ghế, có phải cậu ta lại uy hϊếp cậu rồi không?"
Lâm Tây cắn đôi đũa, qua hồi lâu, rốt cục hiểu được Hàn Sâm nói gì.
"... Mẹ cậu ta chứ, rất dọa người đó!"
"Như thế nào? Hàn Sâm nói muốn đánh cậu hả?" Phó Tiểu Phương lo lắng đầy mặt ngồi xuống: "Tìm Lâm Minh Vũ đi, ngăn cậu ta lại! Ôi, kiểu người để đầu tóc không giống ai lại thích bạo lực này thật dọa người mà!"
"Cậu ta nói cậu ta muốn theo đuổi mình! Đáng sợ quá!" Hành vi cấp thấp này của Hàn Sâm, tuyệt đối là muốn trả thù cô, lại dùng cớ theo đuổi cô để che giấu chuyện cậu ta là gay, một hòn đá ném hai con chim. Lâm Tây nghĩ, cái tên gay này quả nhiên là chọc không được mà!
Phó Tiểu Phương nghe xong, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, sau một lúc lâu chỉ phẫn nộ quát: "... Khoe khoang hả, cút."
Uy lực tấn công của Hàn Sâm quá mạnh mẽ, trên đường Lâm Tây trở về phòng ngủ tinh thần có chút hoảng hốt, luôn luôn suy nghĩ đối sách.
Suy nghĩ đến rất nhập thần, lúc Lâm Tây lên lầu, đυ.ng phải một nữ sinh dịu dàng ít nói, đυ.ng trúng đồ ăn người ta mang về, rơi đầy đất.
Một mảnh hỗn loạn trước mắt rốt cục làm Lâm Tây thanh tỉnh lại, Phó Tiểu Phương ngồi xổm xuống giúp nhặt đồ trước, vừa nhặt vừa oán giận: "Có người muốn theo đuổi thôi mà, không thể bình tĩnh chút được sao?"
Lâm Tây ngượng ngùng ngồi xổm xuống, nhặt đồ rơi trên đất, ngoài miệng không ngừng xin lỗi: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, là lỗi của tôi, để tôi đi mua lại cho cậu?"
Không yên ngẩng đầu, nữ sinh dịu dàng kia cũng hơi ngẩng đầu, tầm mắt hai người chạm nhau.
Trên gương mặt nhỏ nhắn, trắng nõn lộ ra ý cười thân thiện, cô nói: "Không sao, không cần mua đâu, mình về ăn mì ăn liền cũng được."
Lâm tây thấy rõ người trước mặt, cơ hồ là theo bản năng gọi tên của cô ấy lên.
"Đan Hiểu!!!"
Nếu nói, Hàn Sâm là cả một trời thanh xuân của Lâm Tây, thì Đan Hiểu có thể xem như cả một trời u tối thời đại học của Lâm Tây. Chính vì lá thư tình không viết tên của cô ấy, làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống đại học của Lâm Tây.
Ở đời trước, Lâm Tây vì thể nghiệm cuộc sống đại học, cũng từng tham gia hoạt động tình nguyện của trường, chính là khi đó cô đã quen biết Đan Hiểu.
Để tránh cho đời này phải tiếp xúc với Đan Hiểu, Lâm Tây hoàn toàn không tham gia hoạt động tình nguyện.
Lâm Tây kích động từ trên đất đứng lên, bị dọa đến nỗi liên tiếp lui về phía sau.
Đan Hiểu một mặt nghi hoặc nhìn về phía Lâm Tây: "... Bạn học này? Chúng ta, quen nhau sao?"
...
Mặc kệ Lâm Tây tránh thế nào, có một số người, một số việc, nên tới, rồi định mệnh cũng sẽ đưa nó tới.
Lâm Tây trăm phương nghìn kế trốn tránh, Phó Tiểu Phương lại đánh bậy đánh bạ, kết bạn với Đan Hiểu.
Đan Hiểu là người rất ôn hòa, dịu dàng, đối xử với mọi người phi thường tốt, Lâm Tây bài xích Đan Hiểu như vậy, Phó Tiểu Phương đối với việc này đặc biệt không hiểu.
"Có phải Đan Hiểu từng đắc tội với cậu không?" Phó Tiểu Phương tò mò hỏi: "Cho tới bây giờ chưa từng nghe nói cậu chán ghét ai, sao lại như vậy với cậu ấy?"
Lâm Tây vì sao lại đối với Đan Hiểu như vậy? Giống như là một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Lúc đó bởi vì thay Đan Hiểu đưa thư, bỗng chốc Lâm Tây bị nhóm nữ sinh đã từng ủng hộ cô lập. Mọi người cảm thấy cô giả vờ không thích Giang Tục, vờ giúp đỡ mọi người, kỳ thực là đang thám thính bí mật của mọi người, dò xét sở thích của Giang Tục, cuối cùng tóm gọn một lần. Giống như nữ nhân tâm cơ An Xuyến trong phim < Thâm cung nội chiến >.
Lâm Tây có miệng mà khó trả lời.
Đoạn thời gian đó trải qua thế nào? Lên lớp đi lấy nước, phải đem chai nước xách đến phòng học, bằng không lại đi phòng nước, không là nắp sẽ không có, chính là không có nắp chai, có đôi khi cả bình nước đều không có.
Không dám phơi chăn bên ngoài, mỗi lần đi phơi, luôn có người đổ nước lên chăn của cô.
Khi đó, bởi vì không cắt đứt với cô, nên Phó Tiểu Phương cũng bị không ít liên lụy. Đổi phòng học, lớp có hoạt động gì, cán bộ lớp sẽ cố ý ngăn cách cô và Phó Tiểu Phương, làm hai người luôn bị giáo viên phê bình.
Mà Đan Hiểu thì sao? Cô ta nhát gan sợ phiền phức, thấy mọi người đối xử với Lâm Tây như vậy, trong lòng tuy là áy náy, nhưng ngay cả nói chuyện với Lâm Tây cũng không dám.
Lâm Tây không trách cô, cũng không có thể lại làm bạn với cô ta nữa.
Cô không thể quên, lúc cô chật vật ở phòng đun nước, tìm bình nước của mình. Đan hiểu ở phía xa lấy bình nước của bản thân đặt ở góc, nói với Lâm Tây: "Mình có mang dư một bình."
Lâm Tây nhìn cô hồi lâu, cuối cùng lắc lắc đầu: "Không cần."
Nhìn ánh mắt thiện lương đáng yêu của Phó Tiểu Phương, Lâm Tây nghĩ: May mắn cái gì cậu cũng không nhớ, bằng không bây giờ khẳng định cậu sẽ rất tức giận.
Nhớ tới chuyện đời trước, trong lòng vẫn còn sợ hãi như cũ. Lâm Tây vuốt ngực, cảm khái ngàn vạn nói: "Cậu không biết đâu."
"Mình không biết thì cậu giải thích cho mình biết!"
Lâm Tây ngẫm lại giải thích sẽ rất phức tạp, cuối cùng chỉ trả lời: "Dù sao Giang Tục và cô ấy, là hai người mình sợ nhất."
"... Lại Giang Tục, Giang Tục đào mộ tổ tiên cậu hả?"
"Tóm lại, mình không thể trêu vào, nên tránh thì hơn."
*****
Hàn Sâm và Đan Hiểu làm Lâm Tây hạ quyết tâm, phải mau chóng tìm được bạn trai, để đối phó tình huống không hay có thể xảy ra.
Ngay lúc mọi người chuẩn bị báo danh cho cuộc thi Anh ngữ, thời điểm tích cực ôn thi, Lâm Tây cũng ở trước bàn học múa bút thành văn. Loại kỳ quan thiên cổ này, làm mấy người bạn cùng phòng đều kinh hãi.
Phó Tiểu Phương rón ra rón rén đi đến phía sau Lâm Tây, thấy trên bàn cô có một vài sách tham khảo cấp bốn, cả kinh nói: "Trời ơi Lâm Tây ơi, cậu đây là muốn biến tức giận thành động lực học tập rồi sao?"
Lâm Tây đầu cũng không nâng: "Chuyện bé xé to cái gì."
Phó Tiểu Phương lại tới gần phía trước một chút, lúc này mới nhìn rõ Lâm Tây đến cùng là đang viết cái gì.
" ‘Kế hoạch thoát kiếp độc thân"?" Phó Tiểu Phương túm lấy vở của Lâm Tây: " ‘Mười hai điều cần chú ý khi tìm bạn trai? "Năm mục tiêu đối tượng’? Đùa gì vậy? Tìm bạn trai còn có kế hoạch A, kế hoạch B nữa hả? Cậu đùa mình hay sao vậy Lâm Tây?"
Lâm Tây đoạt lại quyển vở, trở tay lấy vở gõ một cái lên đầu Phó Tiểu Phương: "Mặc kệ mình!"
"Sắp thi cấp bốn rồi, cậu không lo học cho tốt, ở đây làm chuyện nhàm chán như vậy nữa?"
"Một năm có thể thi cấp bốn hai lần, đối tượng vừa ý này, có thể mười mấy năm nữa cũng không xuất hiện một người, cậu nói cái nào hiếm hơn!"
Phó Tiểu Phương: "..."
Mặc dù mọi người cũng không xem trọng Lâm Tây, nhưng cô vẫn nghiêm túc bắt đầu tìm đối tượng rồi.
Nhớ lại thời điểm kỷ niệm ngày thành lập trường ở đời trước, Phó Tiểu Phương nói đến mấy người kia, Lâm Tây nghĩ, định xuống tay với vài người, đều là độc thân, cứu vớt cho nhau đi.
Lâm Tây nhắm đối tượng thứ nhất, là một nam sinh tên là Lục Nhân Già. Người nọ học chuyên ngành Anh ngữ, dáng vẻ phong nhã, trắng trẻo nõn nà, có chút giống Lục Nghị trong phim < Thề không nhắm mắt >. Chỉ là người nọ tương đối hướng nội, bình thường chính là thư viện, phòng học, phòng ngủ ba điểm trên một đường thẳng.
Nghe nói lần đầu tiên cậu ta thi cao đẳng phát huy không tốt, sau này học lại một năm thi đậu đại học C, về mặt học tập tự mình yêu cầu rất cao, một khắc cũng không dám lơi lỏng.
Lâm Tây chỉ là hỏi thăm người này, đã phí không ít công phu.
Nghe nói mỗi ngày cậu ta đều ở thư viện lầu ba tự học trong khu học tập, Lâm Tây chạy tới cũng là thử vận may, không ngờ vận may của cô thật đúng là khá được.
Lục Nhân Già giờ phút này đang chuyên chú ngồi ở thư viện, trước mặt là cuốn sách, đang đọc Alexander.
Toàn bộ khu này đều là sách tiếng anh, Lâm Tây tùy tiện rút một quyển sách làm đạo cụ bắt chuyện, thập phần nhiệt tình ngồi xuống đối diện Lục Nhân Già.
"Bạn học, xin chào, mình là..."
Lâm Tây còn chưa nói tên, Lục Nhân Già đã chặt đứt lời cô.
"Không cho số điện thoại, không muốn yêu đương, đừng hỏi tôi chuyện gì hết, cái gì tôi cũng sẽ không nói."
Lâm Tây không ngờ người này lại lạnh lùng như vậy, ngượng ngùng nắm chặt sách trên tay: "Bạn học, mình chỉ là muốn kết bạn với cậu thôi."
Lục Nhân Già ngẩng đầu nhìn Lâm tây một cái, sau một lúc lâu, phá lệ nghiêm túc nói một câu: "Thi cấp bốn đạt trên năm trăm năm mươi điểm, tôi kết bạn với cậu."
...
Lâm Tây xuất sư bất lợi, tức giận đi khỏi phòng tự học. Vừa muốn xuống lầu, có một gương mặt quen thuộc đang đi tới.
- - Giang Tục.
Có vẻ là vừa từ thư viện ra, trên tay còn cầm cuốn tự điển Anh ngữ thật dày.
Mặc kệ Lâm Tây có nguyện ý hay không, đường xuống lầu chỉ có một, hai người không thể bỏ qua nhau, cũng chỉ có thể cùng nhau thôi.
Ánh mắt Giang Tục đánh giá Lâm Tây, có chút kinh ngạc: "Em còn có thể đến thư viện?"
Lâm Tây vừa bị người oán hận như vậy, lúc này chính là không thoải mái, nào có thể hoà nhã với Giang Tục, cô tức giận nói: "Thế nào? Em không thể tới thư viện sao? Em muốn đến đọc sách không được sao!"
Mặc kệ Lâm Tây kɧıêυ ҡɧí©ɧ thế nào, Giang Tục vẫn không tức không giận.
"Em đọc hiểu không?"
"Sao không hiểu? Em cũng có thể thi qua cấp bốn!" Lâm Tây bĩu môi: "Không phải chỉ năm trăm năm mươi thôi sao! Tôi thi cho các người xem!"
Nói xong, giơ sách trên tay lên, chính là cuốn vừa rồi tiện tay rút ra, ồn ào: "Bây giờ em mượn sách về xem! Đừng tưởng rằng chỉ có anh đọc được hết tiếng anh!"
"Ừm." Giang Tục vẫn là biểu cảm nhàn nhạt nhìn Lâm Tây, sau một lúc lâu, anh dùng ngữ điệu Anh ngữ độc đáo của mình đọc lên, mỗi một lời đều mang theo âm sắc làm người ta tê dại.
" ":s"."
Lâm Tây vừa nghe Giang Tục bắt đầu nói tiếng Anh, hơn tức giận: "Gì... Pig gì? Anh mắng em là heo hả? Nói tiếng Anh, là để em nghe không hiểu đúng không?"
"Các nguyên lý sinh học và ứng dụng trong chăn nuôi heo." Giang Tục hơi hất cằm: "Tôi nói cuốn sách trong tay em."