Hắn uống một ngụm trà, thở dài nói: "Nếu nhà đệ đối xử hà khắc với đệ như vậy, không muốn đệ xuất hiện ở kinh thành, thì đệ khổ sở trở về làm gì?"
Hắn dừng lại, đột nhiên ngẩng lên nhìn Thương Vũ, ánh mắt sắc bén buột miệng: "Lẽ nào là vì thánh chỉ trong cung..."
Tuy Túc Vô Tâm im bặt, nhưng Thương Vũ đã sớm thu hết vẻ mặt của hắn vào đáy mắt, cười như bất đắc dĩ: "Xem ra chuyện này quả nhiên đã lan truyền khắp kinh thành rồi, ngay cả huynh cũng biết."
Thương Vũ ngừng một lát, nắm chặt chén trà, vẻ mặt thờ ơ nói: "Không sai, bọn họ muốn đem ta ra làm vật cống nạp, nhưng, ta không muốn làm món đồ cống nạp này."
Túc Vô Tâm nhìn vẻ mặt kiên định trên gương mặt trắng nõn thanh tú của Thương Vũ, đáy mắt hắn lóe lên một tia phức tạp: "Người nhà đệ quả thực có hơi bạc tình rồi, đệ muốn ta giúp thế nào?"
Đầu ngón tay Thương Vũ vuốt ve vành chén trà bằng sứ trắng: "Công chúa điện hạ tôn quý vô cùng, đương nhiên phải xứng với một lang quân tốt hiểu rõ tính tình sở thích của nàng ta. Ta... muốn biết Công chúa điện hạ kiêng kỵ điều gì, làm phiền huynh trưởng giúp ta dò hỏi."
Túc Vô Tâm khựng lại, đây là đang nhờ hắn giúp dò la quá khứ và những điều Định Quốc Công Chúa không thích.
Sau đó, ý của Thương Vũ là, nếu công chúa không thích điều gì, kiêng kỵ điều gì, thì sẽ làm đúng điều đó.
Túc Vô Tâm trầm ngâm nói: "Suy nghĩ của đệ cũng không phải là không được, nhưng vị công chúa này không phải người tầm thường đâu, không đơn giản như vậy..."
"Á..." Dưới lầu đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết, cắt ngang lời của Túc Vô Tâm.
Hai người cùng nhìn xuống lầu theo bản năng.
Chỉ thấy mấy cỗ xe ngựa tinh xảo hoa lệ chen chúc lộn xộn vào nhau, một lão nhân bán kẹo hồ lô ngã sõng soài dưới gầm xe.
Một chân của lão nhân bị bánh xe ngựa đè lên, máu đã chảy đầm đìa, đang không ngừng kêu la thảm thiết, kẹo hồ lô rơi vãi đầy đất.
"Kêu cái gì mà kêu? Làm quý nhân sợ hãi, tiện dân nhà ngươi gánh nổi không hả? Còn không mau cút đi?" Võ sư đứng bảo vệ bên cạnh xe ngựa cầm roi quất thẳng xuống người lão nhân trên đất.
Lão nhân bị quất đau đớn lại kêu la không ngừng: "Á á á!"
Dân chúng xung quanh thấy xe ngựa đâm người, võ sư lại còn ngang ngược phóng túng như vậy, nhưng chỉ dám giận mà không dám nói.
Dù sao thì ba chữ "Ninh Vương phủ" trên chiếc đèn l*иg cung đình tinh xảo treo trên xe ngựa cũng quá rõ ràng.
Mấy người trên vài cỗ xe ngựa hoa lệ khác cũng lần lượt xuống xe, không ngờ đều là những nữ tử ăn mặc cực kỳ tinh xảo lộng lẫy, có vẻ đều là các vị quý nữ trong kinh thành.
Thương Vũ nhìn ba chữ Ninh Vương phủ, ánh mắt lạnh đi, thầm nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp.
Quả nhiên, một thiếu nữ xinh đẹp cao quý bước xuống từ xe ngựa của Ninh Vương phủ, không phải Đường Loan Loan thì còn là ai.
Đường Loan Loan nhướng đôi mày liễu tinh xảo, nhìn lão nhân đầy vết máu trên đất với vẻ mặt chán ghét: "Đúng là mất hứng, hẹn các tỷ muội tới đây uống trà cũng gặp phải chuyện xui xẻo."
Mấy vị quý nữ bên cạnh rõ ràng đều lấy Đường Loan Loan làm đầu, đương nhiên đều khuyên nàng ta đừng bận tâm.
"Còn không mau kéo cái lão già không có mắt này đi?" Đường Loan Loan õng ẹo lấy khăn tay che mũi.
Võ sư kia quất roi ra, quấn lấy lão nhân rồi kéo đi.
Một chân của lão nhân vẫn còn kẹt dưới gầm xe, vết thương sâu thấy cả xương, bị kéo như vậy càng thêm đau đớn muốn chết đi sống lại, mắt thấy sắp không thở nổi mà tắt thở đến nơi.
Nhưng bàn tay võ sư đang định dùng hết sức lực bỗng nhiên tê rần, tiếp đó cả người bị nhấc bổng lên, bay sang một bên.
Gã võ sư to cao như trâu ngựa kia bị ngã chổng vó, đầu cắm xuống đất, cũng hét lên thảm thiết.
Mọi người xung quanh không khỏi hít vào một hơi lạnh, đồng thanh hô "Hay lắm!", sau đó ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào vị thư sinh cao gầy mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh xe ngựa.
Vừa rồi, hình như... là vị thư sinh văn nhược này ném bay người đi?
Người này rốt cuộc từ đâu xuất hiện vậy?
Đường Loan Loan bị biến cố bất ngờ làm giật nảy mình, lúc này nhìn kỹ lại, đáy mắt lập tức bùng lên lửa giận: "Thương Vũ! Lại là ngươi!"
"Không sai, chính là tại hạ." Thương Vũ mỉm cười, thuận tay kéo mạnh cỗ xe ngựa.
Cỗ xe ngựa lập tức lùi lại một bước, bánh xe không còn đè lên chân lão nhân nữa.
"Không biết, có ai quen biết vị lão nhân gia này không?" Thương Vũ hỏi những người xung quanh.
Bên cạnh đã có người quen biết lão nhân vội vàng chạy tới, dìu lão nhân sang một bên.
"Quận chúa, xe ngựa của người đâm trúng người ta, không bồi thường tiền thuốc thang thì thôi, lại còn đánh người ta một trận, việc này có tổn hại đến danh tiếng dịu dàng hiền thục của người đó." Thương Vũ nhếch môi với Đường Loan Loan, giọng nói đặc biệt nhấn mạnh vào bốn chữ "dịu dàng hiền thục".