Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Quyển 1 - Chương 48: Trùng phùng

Thấp thỏm bất an đứng trước cổng bất định lưỡng lự, tôi quẩn quanh tại chỗ gần nửa giờ, còn đang do dự nên dùng phương thức nào để tiến vào cho hợp thời.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, tôi vừa mới xoay lại, bất thình lình va phải một người, giày đế chậu cao cao giẫm lên chân người nọ.

"Ai dô!" Một tiếng hô đau, tôi bị dọa liền nhảy về sau một bước, vội vã cuống quýt chào hỏi: "Ngại quá! Thật xin lỗi......thật xin lỗi......" Tôi vừa nói vừa lui, vẻ mặt xấu hổ như lửa thiêu.

"Khoan đã!" Bỗng có âm thanh thốt lên, "Cô là......"

Tôi ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện thấy người đang đứng trước mặt, nhe răng nhếch miệng với tôi lại là Hỗ Nhĩ Hán, mà người vừa lên tiếng, đứng cách hắn một thước phía sau chính là tướng lĩnh Kiến Châu, Dương Cổ Lợi.

Dương Cổ Lợi, tôi đối với hắn không quá quen thuộc, ở Kiến Châu hơn mười năm, số lần gặp nhau rất ít ỏi. Nhưng sở dĩ trong số người ấy tôi lại có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với hắn là vì, năm đó khi tiến đánh Cáp Đạt bộ, tên Mạnh Cách Bố Lộc cuối cùng đã bỏ mặc tôi mà hấp tấp chạy lánh nạn đó là do người này tự tay tóm được.

Nghe nói Dương Cổ Lợi là con của Lang Trụ bối lặc, thủ lĩnh của Nữ Chân Hồn Xuân Khố Nhĩ Khách bộ, kể từ sau khi đầu hiệu* cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích, đã liên tiếp lập được kỳ công, hắn cũng được xem là một viên hổ tướng của Kiến Châu, dũng mãnh thiện chiến, có phần được Nỗ Nhĩ Cáp Xích coi trọng.

*Đầu hiệu: sẵn sàng được góp công sức.

Trong lúc choáng váng, Hỗ Nhĩ Hán chớp mắt, tựa hồ cũng nhận ra tôi, đưa tay chỉ vào người tôi: "A......a......" Lắp bắp nửa ngày, lại không nói ra được câu hoàn chỉnh.

Tôi cười khúc khích, nghiêng đầu liếc hắn: "A cái gì? Ta nhớ hẳn là đầu năm A Tể Na đã sinh con, là con trai hay con gái?"

"Phải......là con gái......" Hắn cười chân chất, sờ sờ ót, vẻ mặt ngại ngùng.

"Bố Hỉ Á Mã Lạp cách cách!" Vẫn là Dương Cổ Lợi đầu óc tỉnh táo, tiến từng bước lên trước, cúi chào nói, "Quả nhiên là cách cách! Cách cách sao lại ở chỗ này? Cô có biết khi bối lặc gia sau khi hay tin cách cách bị kẻ khác bắt cóc rồi mất tích, lòng liền nóng như lửa đốt, cơ hồ lo âu đến sinh bệnh?"

Thật khoa trương! Tôi thấy vẻ mặt hắn nghiêm trang, nhưng vì sao lại nói ra lời khoa trương buồn cười như thế? Dù có trung thành với chủ tử cũng cần phải làm ra điệu bộ như thế này à?

"Hiện giờ thấy cách cách bình an, thật là vô cùng may mắn......" Dương Cổ Lợi kéo dài hơi, khuôn mặt chậm rãi lộ ra nụ cười.

"Khà khà, nhờ phúc của cô, mà chúng ta lại có thêm một trận đại chiến để đánh." Hỗ Nhĩ Hán cười vô cùng vui sướиɠ, "Cô có biết lão ca Diệp Hách của cô lại hứa cấp cô cho Bái Âm Đạt Lễ không? Cô khẳng định là không biết rồi! Tóm lại, lúc này tên Bái Âm Đạt Lễ đó xác định là sắp không may rồi, lại dám đoạt nữ nhân của bối lặc chúng ta......"

Có lẽ Dương Cổ Lợi ngại hắn lẩm bẩm lải nhải không yên, túm hắn ra sau, truy hỏi tôi, "Bây giờ cách cách sẽ quay về Hách Đồ A Lạp cùng chúng ta chứ?"

"Ta không muốn về." Tôi nửa thật nửa giả nói đùa, "Nhưng......không về thì còn có thể đi đâu? Chung quy không thể cùng Ô Lạp đến Ô Lạp thành để gặp Bố Chiếm Thái rồi? Bối lặc gia sẽ đối phó với Huy Phát, coi trọng "Xa thân gần đánh", sợ là sẽ không đến Ô Lạp thành để tiếp đón ta. Ta không về, không phải sẽ khiến bản thân không thoải mái sao?"

"Cùng Ô Lạp đến Ô Lạp thành làm gì? Là tên gà trống* Bố Chiếm Thái đó à? Đi đi! Không nói hắn nữa, ta vừa đi mao xí nên giờ bụng trống rỗng, khi trở về làm khô hắn vài cân cũng không thành vấn đề......" Vừa dứt lời, thúc giục Dương Cổ Lợi đi nhanh.

*Nguyên văn là 算个鸟: ý là như một con chim, mà "chim" ở đây mang nghĩa chửi thề, mình cũng không biết phải dịch sao cho đỡ thô, nên dùng "gà trống" cho rồi.

"Cách cách có muốn đến dự tiệc không?" Đồng tử trong mắt Dương Cổ Lợi có hơi lấp lánh, như có như không thăm dò điều gì đó, biểu tình có chút quái dị. Hắn không giống Hỗ Nhĩ Hán lỗ mãng, không tâm cơ, tôi nghĩ đến mới vừa rồi vui đùa một phen ít nhiều đã khiến ấn tượng của hắn đối với tôi có chút thay đổi——Kỳ thực tôi cũng biết, ở trong mắt đại đa số tướng lĩnh Kiến Châu, hơn phân nửa là bị người khác chụp mũ cho rằng tôi là yêu nữ dụ dỗ người khác, là loại nữ nhân chuyên môn hủy hoại chủ tử bọn họ.

"Muốn dự tiệc à? Vậy thì cùng đi! Cùng đi!" Hỗ Nhĩ Hán mừng rỡ, một phen kéo Dương Cổ Lợi, một phen kéo cánh tay tôi, "Nhanh nào! Con sâu thèm ăn đã vào bụng ta rồi, nếu không uống rượu, ta tiêu đời mất."

Tôi ha ha cười, không hề rụt rè nói: "Hỗ Nhĩ Hán, hôm nay ta với ngươi cùng làm một ly, sao hả?"

Cách một cánh cửa, tôi có thể cảm nhận được nhiệt khí nóng hổi bên trong, tôi vỗ vỗ hai má lạnh băng, hít một hơi, đang muốn bày ra dáng vẻ tao nhã để tiến vào cửa, nhưng không ngờ Hỗ Nhĩ Hán ở phía sau đẩy tôi một phen, cuối cùng tôi lảo đảo ngã vào cửa.

"Này! Đại a ca! Nhị a ca! Mau đến xem ta tìm được ai đây này!" Giọng hắn cực lớn khiến toàn bộ tiếng hoan hô nói cười lập tức dừng lại.

Tôi lo lắng bất an mỉm cười không tự nhiên đứng tại chỗ, trong phòng im ắng không động tĩnh, biểu tình mỗi người không giống nhau, tôi có chút muốn cười, nhưng lòng chua xót, thế nào cũng không cười nổi.

"A Bộ......" Ô Khắc Á kinh ngạc từ chỗ ngồi chậm rãi đứng lên. Không chờ hắn đứng thẳng lưng, hai bên trái phải hắn đã nhảy ra hai thân ảnh, nhanh chóng vọt về phía tôi.

"Đông Ca!"

"Đông Ca!"

Hai người, hai tay, đồng thời bắt lấy hai tay trái phải của tôi.

Nụ cười bên môi rốt cuộc cứng đờ rồi mất hẳn, Chử Anh không chút khách khí vung tay đánh vào cổ tay Đại Thiện, vang lên một tiếng trong vắt, lòng tôi liền nhảy dựng lên.

Đại Thiện không lên tiếng, thậm chí đến mày cũng không hề động, hắn chỉ thâm trầm nhìn tôi, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như nước kia lộ ra kinh hỉ, đau đớn cùng với thương tiếc khôn nguôi......tay hắn vẫn cố chấp dùng lực nắm chặt cánh tay tôi.

"A Bộ!" Dưới sự giằng co của hai huynh đệ, Ô Khắc Á đã rời khỏi chỗ đi đến, ánh mắt kinh ngạc đảo một vòng vào ba người chúng tôi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"A......không có chuyện gì đâu!" Tôi đùa cợt, hai tay thầm dùng sức vẫy ra, muốn tránh khỏi sự trói buộc của hai người bọn họ, thế nhưng sức tôi đối với hai người bọn họ không hề có tác dụng gì.

Cơn tức của tôi bốc lên, vừa muốn bùng phát, bỗng nhiên cánh tay phải buông lỏng, là Đại Thiện ung dung thả tay ra. Tôi vội nhìn thoáng qua, không dám túc xúc với đôi mắt của hắn, đầu thoáng nghiêng sang bên trái, đối diện với đôi đồng tử u ám thâm thúy của Chử Anh.

"Buông ra!" Tôi nhe răng gầm nhẹ, bày ra dáng vẻ độc ác nếu hắn không buông ta sẽ lập tức cắn người.

Đồng tử hắn tối sầm, lòng dường như không cam mà rút tay về.

Vì thế, tôi lại quay đầu lần nữa, đổi thành khuôn mặt cười to vô cùng vui vẻ nghênh đón Ô Khắc Á: "Không có việc chi. Hai vị gia đây cùng ta đùa giỡn thôi. Ô Khắc Á, chúng ta uống rượu đi."

Tôi đang muốn tiến lên kéo hắn, bỗng nhiên một bóng người thoáng qua chen vào. Chử Anh như cố ý vô tình mà xen vào khoảng trống giữa hai người chúng tôi, chậm rãi cùng chúng tôi quay về chỗ ngồi.

Tôi chỉ vờ như không biết dụng ý của hắn, trong tiệc rượu cũng tận lực không tiếp xúc với ánh mắt khϊếp người của hai huynh đệ bọn họ, cùng Ô Khắc Á trò chuyện vui vẻ. Nhưng mà sau hết thẩy những cười vui ấy là gánh nặng buồn bực nặng nề, nhịn không được mà bắt đầu uống rượu, cồn chua cay kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi qua cổ họng trượt vào bụng tôi, thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng, như là muốn thiêu đốt cả người tôi.

Một ly rồi lại một ly, tôi theo bản năng muốn chuốc say chính mình, say sẽ không cần phải đối mặt với trường hợp xấu hổ khó chịu kia.

Tôi chưa từng thử uống nhiều rượu như thế, hai má nóng như lửa đốt, thị lực có chút mơ hồ, tim đập lúc nhanh lúc chậm, dạ dày đầy hơi, khó chịu có chút buồn nôn, nhưng tôi vẫn khăng khăng không say——tôi cười lớn, nói những lời mà ngay cả bản thân cũng cảm thấy ngả ngớn táo bạo, thỉnh thoảng dính lấy Ô Khắc Á bảo hắn kể một ít chuyện hài hước thú vị chọc tôi cười. Tôi hành động điên cuồng, nhưng lý trí cứ một mực nói tôi biết, tôi vẫn tỉnh táo, tôi biết mỗi một chuyện tôi đang làm, mỗi một câu tôi đang nói, kể cả ánh mắt gần như muốn gϊếŧ người của Chử Anh phía đối diện, cùng ánh mắt lo lắng không yên của Đại Thiện.

"A Bộ, cô say......" Rốt cuộc Ô Khắc Á kìm chế không được mà đoạt lấy chung rượu trong tay tôi.

Tôi cười hì hì, lắc đầu: "Ta không có say."

"Chưa từng có ai uống say lại thừa nhận mình say." Chử Anh tốn hơi thừa lời, đôi mắt sắc bén trừng lên.

"Hừ!" Sắc mặt tôi đương nhiên không tốt nhìn hắn. Ta uống của ta, cần ngươi quản chắc? Không nhìn thấy ánh mắt tựa như cảnh cáo của hắn, tôi quay đầu, trong lúc vô tình chạm phải ánh mắt ôn nhu của Đại Thiện.

Tim thoáng chốc dừng đập.

"Đủ rồi, Đông Ca......đừng tra tấn bản thân nữa......" Thanh âm hắn rõ ràng rất thấp, khóe miệng khẽ động, nhưng tôi thần kỳ nghe hiểu được.

Vết rách vốn có trong l*иg ngực kia cuối cùng bị xé ra, tôi có thể nghe thấy tiếng máu rỉ trên miệng vết thương, mũi đau xót, nước mắt không dừng được mà chảy xuống. Tôi lập tức nhào lên bàn, đầu gục vào cánh tay lau nước mắt, rầu rĩ nói: "Ta say......"

"Ta gọi A Đan Châu đỡ cô trở về nghỉ ngơi nhé, được không?" Ô Khắc Á nhẹ giọng hỏi.

Tôi gật gật đầu, người bủn rủn không muốn nhúc nhích.

Trong chốc lát Ô Khắc Á đã tìm người gọi A Đan Châu đến, tôi được hai tiểu nha đầu dìu đỡ, bước chân phù phiếm đang muốn rời đi, bỗng nhiên sau lưng bị người khác vỗ mạnh một cái, đau đến mức suýt nữa kêu to.

"Đông Ca cách cách! Cô còn nợ ta một chén đấy!"

Tôi quay đầu lại, Hỗ Nhĩ Hán đang tươi cười với tôi, tay giơ lên một chén sứ xanh to đùng.

"Hỗ Nhĩ Hán!" Chử Anh nổi trận lôi đình.

"Làm gì hả?" Hỗ Nhĩ Hán không cam chịu yếu thế trừng mắt nhìn lại, khuôn mặt ngà ngà say chứa sự quật cường bẩm sinh.

Phí Anh Đông cùng Dương Cổ Lợi không biết từ đâu xông ra, kéo Hỗ Nhĩ Hán đã say bảy tám phần lại.

"Làm gì thế? Làm gì thế......ta nào say chứ? Ta bất quá muốn cùng Đông Ca cách cách làm một ly thôi mà......cô ấy đã đáp ứng rồi......"

Đầu tôi có chút trướng đau, ánh mắt đung đưa nhìn vào bát rượu trên bàn, thuận tay bưng lên: "Hỗ Nhĩ Hán! Ta đã đáp ứng ngươi, nói được thì đương nhiên làm được!" Làm ra vẻ kính hắn, sau đó ngửa đầu uống cạn trong tiếng kinh hô của mọi người.

Nước rượu lạnh băng từ cằm chảy vào áo tôi, tôi cảm thấy cơ thể như sắp vỡ nứt ra. Há miệng thở, tôi giơ bát lên không trung, Hỗ Nhĩ Hán trừng lớn mắt, giơ ngón tay cái lên hét to: "Tốt!" Cũng đưa bát to trên tay hướng vào miệng, ngửa đầu uống cạn.

Trong tiếng khen ngợi vang dội, dưới chân tôi mềm nhũn, nếu không có hai nha đầu lanh lợi, tôi thật sự sẽ chui xuống dưới bàn.

"Đông Ca......"

"Đông Ca......"

"A Bộ......"

Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, nhìn không rõ khuôn mặt của ai đang lay động trước mắt tôi, tôi đưa tay sờ soạng lung tung, cảm giác không tồi, râu được cạo rất sạch, không có cảm giác đâm tay.

Là ai vậy? Cổ họng tôi bật ra tiếng cười khẽ. Ai mà quan tâm hắn là ai!

Vào một khắc trước khi tôi mất đi ý thức kia, tôi nghe thấy A Đan Châu đang dùng giọng hoang mang hỏi: "Các người......gọi ai là Đông Ca? Đông Ca là ai......tỷ ấy? Tỷ ấy rõ ràng là Bộ tỷ tỷ mà......Bộ tỷ tỷ chính là Bộ tỷ tỷ! Còn thêm Bộ tỷ tỷ nào nữa? Bộ Du Nhiên tỷ tỷ......"

Tôi ảm đạm cười khổ, ai thèm quan tâm sự tồn tại của Bộ Du Nhiên chứ? Người mà một đám bọn họ tranh giành cướp đoạt bất quá là Đông Ca mà thôi!