*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng mấy chốc là đêm trừ tịch âm lịch, dựa vào niên hiệu đang trị vị của hoàng đế Minh triều Chu Dực Quân, thì sang năm đúng là năm Vạn Lịch thứ hai mươi mốt, chỉ là bách tính Quan ngoại* rất ít lấy niên hiệu của hoàng đế Minh triều để tính năm, giống với nha đầu A Tế Na này thậm chí còn không rõ hoàng đế Minh triều là ai, bao nhiêu tuổi,......cho nên thông thường khi nói về việc ghi chép năm, đều lấy Can chi** để mà tính toán.
*Quan ngoại: khu vực ở phía Đông Bắc Sơn Hải Quan gồm có Liêu Ninh, Cát Lâm và Hắc Long Giang. (nguồn: Baidu.)
**Can chi: hệ thống đánh số chu kỳ theo năm âm lịch ví dụ như Canh, Tân, Nhâm,.. Can chi đôi khi còn được gọi dài dòng là Thiên Can Địa Chi hay Thập Can Thập Nhị Chi, đây là hệ thống đánh số thành chu kỳ được dùng tại các nước có nền văn hóa Á Đông như: Trung Quốc, Việt Nam, Triều Tiên, Nhật Bản, Đài Loan, Singapore và một số quốc gia khác...(Baidu.)
Năm tới, là năm Quý Tỵ trong miệng mọi người, cũng là năm công nguyên 1593 mà tôi đã bấm đốt ngón tay tính trong bụng.
Khi còn nhỏ vào tết Nguyên Đán tôi đều ở tại viện phúc lợi, mặc dù không có thân nhân gì, nhưng chí ít có nhiều kế hoạch cá nhân nên vẫn không tính là quá cô đơn, về sau thì học Trung cấp chuyên nghiệp, ở ký túc xá trường, nghỉ đông và nghỉ hè liền vội vàng đi làm công mà gắng gượng học phí, ngay cả viện phúc lợi cũng đều có rất ít thời gian rảnh để trở về. Đến sau khi tốt nghiệp thì tham gia vào công việc, vào ngày tết lại vội vàng tăng ca thêm giờ, sau khi được điều đến cái ngành ấy của Sam, thì thường xuyên đi công tác đến vùng khác để chạy đi phỏng vấn, càng bận đến nỗi tối đêm giao thừa cũng không được về nhà, lâu ngày cũng thành thói quen về một cái tết hiu quạnh và bận rộn.
So sánh mà nói, cái tết đầu tiên ở thời cổ đại là cái tết nhàn nhã nhất và cũng náo nhiệt nhất kể từ lúc tôi chào đời cho đến nay. Không chỉ là bởi vì hương vị năm mới vượt trột gấp nhiều lần thời hiện đại, mà vẫn còn nhờ vào gia tộc Diệp Hách Na Lạp này nhân khẩu thịnh vượng.
Con gái của Bố Trai cũng không phải chỉ có mỗi mình tôi, tôi cũng không thể hy vọng vào nam nhân cổ đại chỉ sinh một đứa con gái. Trên thực tế, ở cái thời đại nhiều vợ nhiều con này, sở dĩ tôi có thể nổi bật giữa đám tỷ muội đông đúc bọn họ, mấu chốt quyết định là ở khuôn mặt không giống người thường này của tôi.
Bố Hỉ Á Mã Lạp, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp! Đẹp đến nỗi mỗi lần khi soi gương trang điểm, đều nhìn đến đờ đẫn xuất thần, dần dà nha đầu A Tế Na kia cơ hồ nghĩ rằng chủ tử tôi đây bị tự luyến nghiêm trọng.
Một bộ dạng xinh đẹp như thế, cùng với tuổi ngày càng tăng, có thể sẽ càng trở nên quyến rũ động lòng người đây? Trong thuần khiết lộ ra vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ mê hoặc, đây là những hình dung từ mà tôi nhìn thấy được từ khuôn mặt trong chiếc gương kia.
Tuy rằng bởi vì tuổi còn nhỏ nên dáng người chưa đầy đủ, thế nhưng chỉ dựa vào khuôn mặt này, nàng cũng đã hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu "Đệ nhất mỹ nhân tộc Nữ Chân".
Mà diện mạo của tôi ở hiện đại, bất quá là trên trung bình, không thể nói là khó coi, nhưng tuyệt đối không thuộc loại khuôn mặt của một minh tinh kia, cho nên khi đi trên đường phố tuyệt đối không cần phải lo lắng sẽ sinh ra loại cảm giác siêu khủng bố với tỉ suất quay đầu ngoảnh lại 300%. Nhưng mà......Đông Ca không giống! Cực kỳ không giống!
Lúc ấy mới đến thời cổ đại, tôi vẫn còn chưa ý thức được loại cảm thụ khác biệt này, nhưng từ sau khi nghe nói đã từng có một nam nhân lại dễ dàng vì "tôi" mà đền cả tính mạng, tôi mới chính thức chú ý đến mỹ mạo của Đông Ca có thể mang đến sức ảnh hưởng to lớn cùng đáng sợ đến mức nào, tôi bắt đầu lưu ý đến những ánh mắt truy đuổi mà lúc đầu đã không hề quan sát kỹ càng, giật mình phát hiện phàm là nam nhân, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tôi đầu tiên, ánh mắt sẽ lập tức biến dạng.
Dần về sau, những ánh mắt như kinh sợ tán thưởng thậm chí là tham lam dâʍ ɭσạи, tôi thật sự đều lĩnh hội một lần không sót cái nào.
Làm người bình thường hai mươi ba năm, hôm nay mới thật sự xem là đã quay trở lại nghiện mỹ nữ. Sau đó tôi bỗng nhiên phát hiện, tôi ghét làm mỹ nữ! Thật sự rất ghét!
Giữa những ánh mắt truy đuổi thường xuyên như vậy, tôi phát hiện rằng tôi đang dần đánh mất đi mình, mất đi tôi của trước kia------Bộ Du Nhiên bình thường nhưng lại chân thật kia!
Cuối cùng, phồn hoa và náo nhiệt của năm mới đã qua đi, thứ mà tôi sợ đối diện nhất, những lo lắng thầm kín chôn sâu trong lòng tôi một thời gian dài kia đang lặng lẽ trồi lên khỏi mặt nước.
Tháng sáu năm Quý Tỵ, thủ lĩnh bộ Ô Lạp là Mãn Thái bối lặc vì ngưỡng mộ mỹ danh của tôi, đích thân thay em trai mình là Bố Chiếm Thái đến Diệp Hách để cầu thân. Trùng hợp lúc đó thế lực tại Kiến Châu của Nỗ Nhĩ Cáp Xích ngày càng lớn mạnh, cùng tạo nên mối đe dọa cực lớn đối với Hỗ Luân Nữ Chân tứ bộ. Na Lâm Bố Lộc cùng Bố Trai vì hướng sang ngang để lôi kéo Ô Lạp, lập tức liền đáp ứng cửa hôn sự này.
Chờ đến lúc tôi biết được, Mãn Thái đã sớm mang theo thuộc hạ của hắn vui sướиɠ hân hoan mà quay trở lại Ô Lạp, mà tôi chỉ có thể nhìn sính lễ thế chấp chật kín trong sảnh chính, đầu như bị người ta gõ vào một gậy choáng váng.
Vẫn......trốn không thoát.
Vô luận trong lòng tôi có bao nhiêu không muốn đi nữa, thì với cái thân thể đang sống trong thời đại này, lại không thể thuận theo nửa câu phản bác của một nữ tử yếu đuối tôi đây. Vô luận Bố Trai có sủng ái tôi bao nhiêu, thì trong mắt hắn ta tôi bất quá sớm hay muộn cũng chỉ là một nữ nhân vợ kẻ khác mà thôi, cùng với con gái của hắn thì cũng không khác nhau là mấy.
Chưa bao giờ ngay lúc này, tôi thấy thống hận cái khuôn mặt mà mình sở hữu như thế, xinh đẹp với tôi mà nói, quả thật chính là một đoàn xiềng xích chết người, chặt chẽ trói buột tôi, cứng rắn đẩy tôi vào vực sâu vạn trượng.
Tháng chín cùng năm.
Bố Trai bối lặc, Na Lâm bối lặc của Diệp Hách, cùng Mạnh Cách Bố Lộc bối lặc của Cáp Đạt, và em trai của Mãn Thái bối lặc Ô Lạp là Bố Chiếm Thái cùng Bái Âm Đạt Lễ bối lặc của Huy Phát, liên hợp hai bộ là Châu Xá Lý của núi Trường Bạch và Nột Ân lại với nhau, cùng với ba bộ là Khoa Nhĩ Thấm của Mông Cổ, Tích Bá và Quái Lặc Sát, kết thành liên quân chín bộ với Diệp Hách bộ đứng đầu, chia làm ba đường, chậm rãi, nhắm thẳng đến thành Phí A Lạp mà đi.
Trên đường đi, sư đoàn của chín bộ tấn công hai thành Trá Khách và Hắc Tể Cách, đều không thể ra tay, hai đội quân cuối cùng đã nghênh chiến Cổ Lặc Sơn. Quân số của Nỗ Nhĩ Cáp Xích còn lại chưa đến phân nửa, dựa vào trận địa nguy hiểm, lệnh cho thuộc hạ là Ngạch Diệc Đô dẫn trăm quân khiêu chiến. Bố Trai Diệp Hách thúc ngựa nghênh chiến, ngựa va phải cây mà té ngã, bị tướng của Ngạch Diệc Đô là Ngô Đàm gϊếŧ chết. Ngựa của Minh An bối lặc Khoa Nhĩ Thấm bị vùi lấp trong đầm lầy, liền đổi lấy con ngựa không yên sau đầu hoảng sợ mà vội vã chạy trốn. Sư đoàn chín bộ đại bại, Bố Chiếm Thái của Ô Lạp bị bắt, ngoài ra binh mã bị bắt thì nhiều vô số kể. Nỗ Nhĩ Cáp Xích càng thừa cơ tiêu diệt Nột Ân, Châu Xá Lý, Kiến Châu Nữ Chân và đến lúc này toàn bộ đều hướng về Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Khi tin tức truyền đến Diệp Hách, cả người tôi mờ mịt.
Tuy rằng đã sớm biết rõ Nỗ Nhĩ Cáp Xích của lịch sử dũng mãnh thiện chiến, cả cuộc đời đánh giặc đều bách chiến bách thắng, lực lượng đi đến đâu, nơi đó đánh không lại, thảm bại của chín bộ tôi đã sớm dự liệu trong lòng, thế nhưng khi nghe tin dữ rằng Bố Trai đã bỏ mình, về mặt tình cảm tôi vẫn không tiếp nhận được.
Tuy rằng sống cùng hắn gần nửa năm, tuy rằng hắn đã từng xem tôi như một món lợi lấy hôn nhân để đổi chính trị, nhưng dù sao hắn cũng là a mã tôi, trong đời tôi lần đầu tiên đầy chân thành tha thiết kêu lên tiếng phụ thân. Đối diện với cái chết của hắn, tôi dĩ nhiên bi thương đau lòng.
Mấy ngày sau, Na Lâm Bố Lộc may mắn trốn thoát từ trên chiến trường, mang theo thi thể Bố Trai trở về Diệp Hách.
Lúc đó tôi được A Tế Na đỡ đến tiền sảnh, chỉ thấy hai chân như ruột bút chì bị rót nước vào khó mà di chuyển. Chỉ thấy Na Lâm Bố Lộc kia người đầy chật vật đỡ lấy quan tài, nước mắt rơi đầy mặt, mà trưởng tử của Bố Trai, cũng chính là a ca của tôi Bố Dương Cổ, từ sau tôi rất nhanh nhảy tót lên.
Quan tài vẫn chưa đậy nắp, hắn gần như đồng thời bổ nhào lên quan tài, từ họng hắn phát ra một tiếng rên khóc thảm thiết: "A mã------"
Tôi cũng cảm động theo, trong lòng âm ỷ đau đớn. Bố Dương Cổ sau khi kêu la một tiếng, một mạch vội vã qua bên đây, nhưng lại từ từ nhắm hai mắt hôn mê bất tỉnh, ót đập mạnh vào đỉnh nhọn của quan tài.
Na Lâm Bối Lộc ôm lấy hắn thất thanh khóc nức nở: "Bố Dương Cổ à! A mã ngươi chết thảm lắm......tên Nỗ Nhĩ Cáp Xích đê tiện kia, lại đem thi thể của a mã ngươi chém thành hai đoạn, chỉ đồng ý trả lại một nửa cho chúng ta! Hắn đem nửa thi thể khác của a mã ngươi gánh trên đầu thành xem như một chiến lợi phẩm để khoe khoang......"
Sắc mặt Bố Dương Cổ trắng bệch, cắn chặt răng thân mình khẽ run, tôi chưa bao giờ thấy hắn có vẻ mặt đáng sợ như thế, nhưng chỉ cần vừa tưởng tượng đến vẻ mặt đắc ý cùng kiêu ngạo của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, cả người tôi liền run rẩy.
Na Lâm Bố Lộc đang khóc rống kia đột nhiên thấy được tôi trong đám người, khi ánh mắt hắn dừng lại trên người tôi, tôi không khỏi phát lạnh, cảm giác một điều chẳng may đang thản nhiên dâng lên từ đáy lòng.
"Nỗ Nhĩ Cáp Xích tuyên bố, nếu muốn một nửa thi thể được trả về, trừ phi......"
Đừng nói, đừng nói......dưới đáy lòng tôi hò hét, cả người hơi run lên.
"Dâng lên......Đông Ca......"
Tôi lạnh người, giống như bị người ta túm lấy đầu mà đổ cả chậu nước đá xuống, lạnh thấu xương thấu tim.
Bố Dương Cổ chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt liến nhìn tôi thật sâu, ánh mắt mong đợi mà vui mừng như vậy, hàm ý gì thế? Lẽ nào hắn muốn chiếu theo như lời của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, đem tôi.....
Không! Tôi lùi lại một bước, ý thức quật cường phản kháng trong cốt tủy tôi tỏa ra, tôi đây không cần bị người khác xem như một thứ đồ chơi mà đưa tới đưa đi: "Đừng hòng đem ta đưa cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích!"
Ánh mắt Bố Dương Cổ chợt phát lạnh, vẻ mặt Na Lâm Bố Lộc cũng trách cứ mà nhìn tôi, giống như tôi vừa nói lời đại nghịch bất đạo gì đó.
Tôi nuốt nước bọt, miệng khô khốc, lập tức bày ra một bộ dáng tràn đầy giận dữ, khiển trách nói: "Hắn là kẻ thù gϊếŧ cha của ta! Ta làm sao có thể trao thân gả cho một tên ma quỷ hại chết a mã ta? Ta------Diệp Hách Na Lạp Bố Hỉ Á Mã Lạp, hôm nay tại đây, chỉ tay lên trời mà thề, ngày nào đó nếu ai có thể gϊếŧ chết Nỗ Nhĩ Cáp Xích báo thù thay a mã ta, ta liền lập tức gả cho hắn, tuyệt không nuốt lời! Nếu có vi phạm lời thề này, liền như thứ này!" Tôi rút chủy thủ mang theo bên người ra, mạnh mẽ dùng sức chặt xuống một chân của chiếc án kỷ* trước mặt.
*Án kỷ: bàn thấp, tựa như bàn cà phê của thời nay, tựa như bàn trác. (Ảnh cuối chương.)
Người Nữ Chân tín trọng lời thề, bình thường bọn họ nói chuyện tùy ý, nhưng tuyệt đối không tùy tiện thề, một khi hướng lên trời mà thề nguyền, đều đã bị xem thành một loại hứa hẹn và tín ngưỡng không dễ dàng vi phạm. Quả nhiên, phần khí thế hiên ngang lẫm liệt tại chỗ này của tôi đã trấn an tất cả những người có mặt ở đây, bao gồm cả Bối Dương Cổ và Na Lâm Bố Lộc kia.
Nhìn thấy một ít thân tộc trong phòng bắt đầu thì thầm nói nhỏ, liên tiếp gật đầu tỏ ý ngợi khen những lời tôi nói, ngón tay tôi nắm chặt lấy cánh tay A Tế Na, khẩn trương đến lòng bàn tay đều dính đầy mồ hôi. Có trời mới biết vừa nãy tôi có bao nhiêu căng thẳng bao nhiêu sợ hãi.
May mà tôi biết rõ Nỗ Nhĩ Cáp Xích sau cùng kết thúc cuộc đời, là bình thường mà chết đi, hắn không bị bất cứ người nào gϊếŧ chết, cho nên tôi cứ việc thề độc như thế, lại cũng không cần lo lắng thật sự sẽ có một ngày phải đi thực hiện lời hứa. Tại thời điểm này, tôi rốt cuộc vẫn là một kẻ thông minh đùa giỡn với những việc đã biết trước sẽ xảy ra.
Lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tôi biết tạm thời tôi không cần phải lo lắng sẽ lại bị sự thúc ép của anh trai và chú mà gả cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Thậm chí nhờ vào phúc của trận chiến chín bộ, mà vị hôn phu Bố Chiếm Thái tôi chưa từng gặp mặt kia đã bị bắt, đến nay sống hay chết vẫn còn là một ẩn số, cửa hôn sự này theo một ý nghĩa nào đó mà nói, thì có thể nói dĩ nhiên thất bại. Hiện giờ tôi lại khôi phục sự tự do của bản thân, sẽ không ngu ngốc đến nỗi lại nhảy vào trong hố lửa của hôn nhân chính trị.
"Đông Ca!" Bố Dương Cổ nhạy cảm quay lại nhìn tôi, hiển nhiên cũng bị mấy lời kia của tôi làm cảm động sâu sắc, "Ta sẽ không còn bức muội gả cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích, thế nhưng......muội vẫn cần tự mình đi đến Phí A Lạp một chuyến." Ánh mắt hắn ngân nga sâu xa xem xét tôi, "Ta mặc kệ muội dùng cách gì, đi cầu xin cô cô giúp, hay là......tóm lại, muội nhất định phải đem thi thể a mã trở về cho ta!"
*Ảnh*Án kỷ