Chỉ e nếu Thống Tỷ nghe thấy câu nói ấy, cô sẽ lập tức xuất hiện rồi “đập chết” Thiển Thiển mất. Từ đâu ra cái bản mặt tỉnh bơ như không mà vẫn dám nói ra những lời đó mà không biết xấu hổ?
Tô Lâm Thâm tất nhiên không từ chối lời đề nghị của cô. Cậu chỉ lặng lẽ đi theo, bước bên cạnh cô, cùng sánh bước trên con đường nhỏ vắng người.
Đang đi thì bất ngờ có một cô gái không biết từ đâu lao ra, đâm thẳng vào Thiển Thiển.
…Cái quỷ gì vậy? Lá gan to thật đấy, dám va vào cô à? Nếu mà mặt mũi không khá khẩm, thì xác định xong đời luôn rồi!
Thiển Thiển vừa ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy giọng xin lỗi dịu dàng của đối phương. Âm thanh mềm nhẹ, vẻ ngoài không đến mức nổi bật, nhưng thoạt nhìn lại có vài phần giống Mộ Thiển Thiển. Chỉ là cảm giác kém xa một trời một vực.
Dù sao thì… Thiển Thiển chỉ liếc qua một cái đã thấy rõ trên đỉnh đầu đối phương lóe sáng một vầng hào quang.
Khá lắm, xem ra cốt truyện thật sự bắt đầu vận hành. Nam chính và nữ chính đã bắt đầu xuất hiện tình huống mâu thuẫn rồi.
Lại cái thể loại tình tiết cổ lỗ sĩ, nữ chính bị ức hϊếp, nam chính chẳng hiểu vì sao lại đem lòng thương mến. Chà, chỉ có biên kịch đầu óc có vấn đề mới nghĩ ra được kiểu yêu đương kỳ cục như vậy. Bằng không... với kiểu bạo lực học đường thế này, có thành quỷ rồi cũng chẳng thể tha thứ cho hắn.
Nếu lúc này Thống Tỷ có mặt, chắc chắn sẽ thở dài một câu: Những tình tiết máu chó này, chẳng phải là do chính cô và cái người bảo vệ này bày ra đấy sao?
Ngay từ đầu, mọi mạch cốt truyện, vận khí nhân vật, hướng phát triển đều do chính hai người họ lập trình và điều phối. Chẳng qua, lúc ấy xem quá nhiều mấy bộ phim ngôn tình rác rưởi nên mới bày ra tình cảnh rối tung rối mù như hiện tại.
Thiển Thiển nhận ra cô gái kia là nữ chính liền mất hết hứng nổi giận. Dù sao, ngay từ đầu cô cũng chẳng có ý định nổi giận gì cho mệt đầu.
Cô gái ấy có phần kém sắc thật, nhưng dù sao cũng là sản phẩm do chính họ tạo ra, than trách cũng chẳng để làm gì.
Nữ chính cũng không dừng lại lâu, nói xin lỗi xong là rảo bước rời đi. Không lâu sau, vài nữ sinh khác cũng lần lượt xuất hiện.
Tô Lâm Thâm dường như chẳng hề để tâm đến họ. Cậu chỉ khẽ nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng hỏi:
"Cậu có bị thương không?"
Vừa nghe giọng nói của cậu, Thiển Thiển lập tức tan biến mọi phiền muộn. Cô lắc đầu:
"Tôi không sao."
Mấy cô nữ sinh kia thấy Thiển Thiển đi cùng Tô Lâm Thâm thì không khỏi tò mò nhìn theo. Hai người này vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn, đẹp đến độ khiến người khác không thể rời mắt. Vậy mà trước giờ họ chưa từng gặp qua.
Thật ra, Thiển Thiển vốn chẳng mấy khi xuất hiện ở trường. Nếu không vì cần bám sát theo quỹ đạo cốt truyện, phải đảm bảo vào đúng trường đại học này, thì cô vốn dĩ chẳng muốn đi học làm gì.
Từ khi vào đại học đến nay, hễ có tiết nào có thể vắng mặt là cô trốn ngay. Thêm nữa, chuyên ngành của cô cũng đặc thù, trừ một vài lớp lý thuyết thì hầu hết đều là học một kèm một, học xong là về luôn, chẳng mấy khi tiếp xúc với các sinh viên khác.
Hiện tại cũng chỉ mới khai giảng chưa bao lâu, chưa ai chú ý đến cô cũng là điều bình thường.
Nhớ lại trước kia, vì Mộ Thiển Thiển có tình cảm với nam chính nên cô từng chơi chung với mấy cô nữ sinh kia. Nhưng giờ hiểu rõ cốt truyện, Thiển Thiển biết thừa đám này suốt ngày chỉ biết bày mưu tính kế. Thế nên… càng xa càng tốt.
Không nói không rằng, Thiển Thiển kéo tay Tô Lâm Thâm đi thẳng, bỏ lại đám nữ sinh phía sau.
Lúc rời đi, Tô Lâm Thâm vẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua. Hàng mày khẽ chau, dường như nhận ra Thiển Thiển không mấy ưa những người kia.
Khi cúi đầu trở lại, cậu phát hiện Thiển Thiển đang thất thần, chẳng rõ đang nghĩ gì. Đến cả con đường phía trước gồ ghề suýt vấp cũng không nhận ra.
May mà Tô Lâm Thâm kịp kéo cô lại.
Thiển Thiển hơi sững người, cúi xuống nhìn chân mình, rồi mới giật mình hoàn hồn, theo bản năng lùi lại vài bước.