Sở Huệ An năm thứ hai mươi bảy.
Hạn hán kéo dài ở Lĩnh Nam, lan tới sáu phủ mười tám châu. Ngàn dặm đất đai cỏ cây khô héo, xác người chết đói rải rác khắp nơi. Trong số mười tám châu phủ, mười bảy nơi đã không còn người sinh sống, hoặc chạy trốn lên phía Bắc tìm đường sống, hoặc trốn vào núi làm thổ phỉ, tàn sát bừa bãi dân lành, tai hoạ lan đến tận kinh thành, khiến triều đình xôn xao.
Khi Mạc Nhan dần tỉnh lại, chỉ cảm thấy dưới thân cộm cứng khó chịu. Nàng mơ màng mở mắt, chói mắt vì ánh nắng trắng loá khiến nước mắt ứa ra.
"Đại tỷ! Đại tỷ tỉnh rồi! Nhị tỷ ơi, mau tới, đại tỷ tỉnh lại rồi!"
Một giọng trẻ con the thé vang bên tai khiến Mạc Nhan giật mình bật dậy. Còn chưa kịp nhìn rõ ai đang nói thì một thân hình nhỏ xíu đã lao tới. Nàng theo phản xạ định tránh, nhưng không kịp, bị đè ngã xuống, đầu đập mạnh xuống đất. Trán va một cái rõ đau khiến nàng hoa mắt chóng mặt, suýt ngất thêm lần nữa.
Tiếng reo hò lại vang lên: "A! Đại tỷ tỉnh rồi! Đại tỷ thật sự tỉnh rồi!"
Mạc Nhan còn chưa kịp nghĩ vì sao mình còn sống thì đã bị hai tiếng "Đại tỷ" liên tiếp làm cho ngơ ngác. Nàng là con một trong nhà, làm gì có huynh đệ tỷ muội chứ?
Ý nghĩ ấy vừa loé lên thì đầu đau nhói như bị kim đâm. Một loạt ký ức xa lạ, lộn xộn tràn vào đầu nàng, đau đến mức toát mồ hôi hột, khuôn mặt vốn đã vàng vọt nay càng thêm trắng bệch như giấy.
Thấy tỷ tỷ bị đau đến như thế, Mạc Hinh và Mạc Trăn sợ tới mức không dám động đậy. Mới sáu tuổi, Mạc Trăn cứ tưởng mình đã làm hỏng đại tỷ, sợ quá mà òa khóc, luống cuống kéo tay nhị tỷ:
"Nhị tỷ ơi, đại tỷ đau, Trăn Nhi... Trăn Nhi không cố ý!"
Mới chín tuổi nhưng Mạc Hinh không màng an ủi đệ đệ đang run lẩy bẩy, vội quỳ xuống, đặt đầu tỷ tỷ lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa xoa, miệng thì thầm dỗ dành:
"Đại tỷ, đừng đau, Hinh Nhi xoa cho tỷ, xoa rồi sẽ đỡ."
Dù đầu đau như muốn nổ tung, Mạc Nhan vẫn tỉnh táo. Kết hợp những ký ức vừa tràn vào, dù là người ngốc cũng hiểu nàng đã trọng sinh – sống lại trong thân xác một cô bé mười ba tuổi. Kỳ lạ là, người này lại cùng tên với nàng, và hai đứa nhỏ trước mắt chính là đệ muội ruột thịt của thân xác này.
Mạc Nhan nhìn Mạc Hinh nhỏ xíu nhưng đã ra dáng người lớn, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khó tả.