Có thể tôi sẽ rơi vào tình huống không kịp sử dụng chỗ thực phẩm và đồ dùng này mà đã lăn ra chết ngay khi mới bắt đầu.
Trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng dù chưa biết là gì, thì rõ ràng thứ có khả năng cứu tôi nhiều hơn là nón bảo hiểm.
Món hàng này có thể phòng thủ, bảo vệ đầu, cũng có thể tháo ra làm vũ khí.
Giá như chỉ số may mắn cao hơn một chút tôi đã chẳng bất an và nghĩ nhiều như thế này.
Nhưng để đủ dũng cảm bỏ lại một ba lô có đồ ăn và nước uống cùng nhiều đồ hữu dụng đổi lại mang theo một cái nón bảo hiểm không biết thật sự có cơ hội dùng không, đó là một lựa chọn rất khó khăn.
Linh cảm của tôi đang nhìn vào chiếc nón này.
[Đếm ngược: 00:43.]
Thời gian sắp hết, trong những giây phút cuối cùng tôi đã đưa ra quyết định.
Tôi cẩn thận dùng hai tay cầm chiếc nón bảo hiểm ngửa lên đang đựng đồ ăn vặt, hai chai nước, máy làm ấm tay và tiền mặt. Đồ vật bên trong chen chúc nhau một cách miễn cưỡng chỉ chực chờ rớt ra.
Nhắm mắt tập trung ý niệm nghĩ “bỏ vào”.
[Nón bảo hiểm cao cấp chứa đồ linh tinh x1]
Tôi ngước lên nhìn đồng hồ, cố gắng áp chế nhịp tim đang đập mạnh của bản thân.
[Đếm ngược: 00:05.]
[Đếm ngược: 00:01.]
[Đếm ngược kết thúc, bắt đầu tiến vào phó bản.]
Âm thanh thông báo giống như bị nhiễu vang lên, trước mắt tôi đột nhiên trắng xóa.
Ngay khi giác quan có cảm giác trở lại, tôi lập tức mở mắt ra và nhìn thấy một văn phòng rộng lớn và sang trọng.
Không có gì là dấu hiệu cho việc sắp chết cả.
Tôi há miệng mà nhả gói kẹo đang ngậm ra tay, đồng thời kiểm tra một lượt toàn thân.
Trước khi vào đây tôi đã mặc áo khoác lên người, đóng thùng, rồi để hết những đồ vật còn lại vào bên trong áo và các túi, trên tay cầm một gói kẹo khác.
Hiện tại chỉ có gói kẹo trong miệng là theo tôi đến đây. Đến quần áo trên người cũng đã thay đổi thành vest công sở và quần tây.
Xem ra hệ thống này có khả năng kiểm soát rất chặt chẽ, nhưng cũng không phải hoàn toàn tuyệt đối.
Khi tôi vừa nghĩ đến kiểm tra giao diện phó bản, nó đã lơ lửng ngay trên đầu.
[#Phó bản 1: Tư cách sống sót.
Độ khó khu vực: S+.
Điều kiện: Sống sót và rời khỏi khu vực phó bản.
Phần thưởng: Tư cách tiến vào Hành lang, 50 điểm tích lũy.
Thất bại: Chết.]
Đã có thêm một chỉ số là độ khó khu vực, có lẽ cái này không phải là độ khó chung của phó bản, nếu không nó đã được thông báo ngay từ đầu.
Tôi điều chỉnh hơi thở, nhìn xung quanh, đập vào mắt tôi chính là một bảng thông báo không khác gì án tử.
[Động đất 6.5 độ richter sẽ bắt đầu sau 1:58.]
[Động đất 6.5 độ richter sẽ bắt đầu sau 1:57.]
Động đất 6.5 độ!
Lần nữa nhìn thấy số giây đếm ngược đang lạnh lùng trôi, tôi sửng sốt tiếp nhận thông tin.
Theo bản năng tôi lập tức chạy như bay ngay ra ngoài mở cửa mà không kịp suy nghĩ gì.
Thế nhưng con số tầng vàng óng tinh tế hiện lên trong tầm mắt đã đánh thêm một đòn mạnh vào ý tưởng ngốc nghếch của tôi.
Tầng 26.
Tầng 26!
Liệu tôi có thể đi thang máy xuống và rời khỏi sảnh tòa nhà rộng lớn này trong hai phút không?
Câu trả lời đã quá rõ ràng, kể cả một người đang phát ngốc vì sợ chết như tôi cũng biết được.
Tôi không thể chạy ra ngoài, chỉ có tình huống thang máy may mắn ở sẵn tầng này và không phải dừng ở bất kỳ tầng nào, đại sảnh không có cản trở, và tôi có tốc độ chạy đủ nhanh mới có một tỉ lệ nhỏ thoát khỏi tòa nhà trước khi mặt đất bắt đầu rung lắc.