Thanh niên ấy tên là Hình Quân, tên tiếng Anh là Jensen, chỉ mỉm cười không nói.
Trần Phàm lại hỏi: “Cuối tuần sau bọn tôi tụ tập ở câu lạc bộ bắn súng, cậu đi không?”
“Tôi xin nghỉ mười ngày, định qua chỗ em gái xem nó sống thế nào rồi.” Hình Quân đáp.
“Trước thì bận tranh đoạt tài sản, sau lại lo việc công ty. Tính ra, tôi gần một năm rồi chưa gặp nó. Nói ra cũng buồn cười, có lần còn nhớ nhầm cả ngành học của nó.”
“Chuyện đó cũng chẳng trách được cậu. Trong nhà ngoài cậu ra ai cũng chẳng đáng tin. Mấy năm nay cậu vất vả rồi.”
Trần Phàm vỗ vai an ủi, rồi bất ngờ nháy mắt đầy ẩn ý: “Nói mới nhớ, cậu tính chuyện cả đời chưa? 24 tuổi rồi mà còn chưa có bạn gái. Hôm nọ lão Từ còn muốn mai mối cháu gái cho cậu, cậu nhìn ra không? Ổng buồn lắm đấy, bảo cậu chẳng có hứng thú gì với cô ấy cả.”
Hình Quân bật cười. Cầm đồ đạc lên, hắn thoáng dừng, rồi nói: “Thôi, chưa vội.”
“Chưa vội? Cậu không có tí rung động nào à? Hay là cậu thích con trai?”
“Không phải vấn đề giới tính. Với tôi, nam hay nữ đều như nhau.” Hình Quân bình thản nói.
“Vậy thì là gì? Ví dụ như cô hoạ sĩ lần trước...”
“Không phải bọn họ có vấn đề. Mà là do tôi.” Hình Quân nói, gương mặt anh tuấn thoáng trầm lại: “Tôi nghi ngờ nhiều quá. Luôn lo người khác tiếp cận tôi vì mục đích riêng. Cậu biết gia đình tôi từng ra sao, khó khăn lắm mới vực dậy được, không chịu nổi thêm lần nữa.”
“Vài năm tới tôi không định nghĩ đến chuyện thân mật với ai. Cứ lo cho em gái tôi sống cho tốt đã.”
“Được rồi, nhưng nghi ngờ quá nhiều cũng không hay đâu.”
Trần Phàm nói: “Nói mới nhớ, em gái cậu cũng 18 tuổi rồi nhỉ? Giờ là một cô gái xinh xắn rồi đấy. Có thời gian thì nên quan tâm nó nhiều hơn, đừng để bị ai đó có ý đồ xấu dụ dỗ. Nghe nói du học sinh là thiếu thốn tình cảm nhất, nhất là cái tuổi này.”
Hình Quân lái xe từ phòng tập boxing về nhà. Hắn rất coi trọng sự riêng tư, sống trong một căn biệt thự trên sườn núi, xung quanh được lắp đặt hệ thống an ninh tối tân bậc nhất.
Về đến nhà, hắn đăng nhập vào tài khoản Instagram đã lâu không dùng, để lại một bình luận dưới bài đăng của em gái, sau đó nhận được cuộc gọi từ Hình Vi.
“Anh thực sự định tới trường em à?” Hình Vi hỏi.
“Anh cuối cùng cũng xong việc rồi hả?”
Hình Quân mỉm cười: “Vui không?”
“Cũng vui đấy! Dù sao cũng gần một năm rồi chưa gặp nhau mà!” Hình Vi hồ hởi nói.
“Mà anh đến làm gì cơ chứ? Em không có thời gian dắt anh đi loanh quanh đâu đấy!”