Trọng Sinh Trên Cao Tốc Tử Thần

Chương 5: Thẻ công tác

Thích Hứa rất biết tự tìm niềm vui.

Dù sao một mình hơn ba năm, nếu không tự tạo niềm vui thì đúng là buồn chết mất.

Thích Hứa tập thể dục đến 6 giờ sáng, vừa đến thời điểm trời sáng theo quy định trò chơi, cô lập tức khởi động xe ba bánh, bắt đầu xuất phát!

Hơn nữa, đi chưa đến 50m đã thấy một cái thùng! Tuy chỉ là thùng gỗ, nhưng có còn hơn không.

“Mở hàng suôn sẻ rồi đó.”

Thích Hứa cầm dao rựa xuống xe ba bánh, đi về phía thùng gỗ.

Cô vung dao mở nắp thùng đầy phong cách, chém chém đâm đâm đủ kiểu! Bận rộn một hồi, phát hiện trong thùng chẳng có thứ gì nhảy ra, Thích Hứa ho khan một tiếng, bình tĩnh thu dao lại.

Không có gì phải xấu hổ, thỉnh thoảng hụt cũng là chuyện bình thường, an toàn là trên hết.

Trong thùng chỉ có một vật phẩm.

“Chúc mừng nhận được Mảnh thẻ nâng cấp phương tiện (1/6).”

Có thẻ nâng cấp phương tiện, gắn vào xe, mới có thể nâng cấp xe theo danh sách vật liệu yêu cầu.

Càng về sau, vật liệu nâng cấp càng cần nhiều.

Thích Hứa bỏ mảnh thẻ vào ba lô, sau đó giống như hôm qua, vừa chạy hết tốc độ vừa lướt màn hình.

Ngày thứ hai, thứ ba trôi qua bình lặng, Thích Hứa như cỗ máy vô tình chỉ biết cắm đầu chạy, tích lũy quãng đường.

Quái vật từ thùng vật tư cơ bản chỉ để hù người, chỉ cần không làm trò, không chạy theo quái vật vào vùng sương đen hai bên đường, thì hầu như chẳng nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng dù là tình huống như vậy, khu 666 với 10.000 người vẫn có 3 người toi mạng, Thích Hứa thật sự rất tò mò về nguyên nhân cái chết của họ.

Hai ngày này, Thích Hứa đói thì ăn mì sợi, ngán thì đổi lẩu tự sôi hoặc cơm tự sôi, sáng tối cố định tập luyện.

Về vật tư, thu hoạch được một cái khăn mặt, một cái bát, ba cái bánh quy nén và 2000ml nước sinh hoạt.

Điều đáng nói là, Thích Hứa còn dùng một đơn vị xăng và một phần mì sợi đã nấu chín để đổi lấy hai mảnh thẻ nâng cấp phương tiện.

Vẫn đổi với Thiếu Niên Ma Pháp Nghỉ Hưu, và Thích Hứa đoán cậu ta chắc là kẻ bất hạnh sở hữu xe tải lớn.

Vì vậy cậu ta chẳng muốn nâng cấp xe, chỉ muốn thu nhỏ nó lại nên mới bán mảnh ghép nâng cấp phương tiện đi.

Giờ chỉ cần hai mảnh nữa là có một thẻ nâng cấp phương tiện hoàn chỉnh.

Đang xem xét số vật tư còn lại, Thích Hứa đột nhiên thấy phía trước có đèn giao thông.

Lập tức tỉnh táo tinh thần.

Sau đèn giao thông chắc chắn có trạm, loại hình hoàn toàn ngẫu nhiên, mỗi lần sẽ khác nhau, hơn nữa chủng loại rất nhiều, đa số là cơ hội, nhưng cũng không loại trừ nguy hiểm tồn tại.

Phải tùy tình hình mà quyết định.

Đèn đỏ kéo dài tận 5 phút, quái vật xếp hàng qua đường, trong lúc qua đường không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thích Hứa, Thích Hứa mặt vô cảm, cuối cùng còn liếc xéo một cái đầy khinh bỉ.

Thành công chọc tức lũ quái vật chửi cha mắng mẹ.

Vừa đến đèn xanh, Thích Hứa vặn ga phóng như bay! Nếu đèn xanh kết thúc mà chưa qua được thuận lợi, rất có thể sẽ bị quái vật bao vây.

Thích Hứa đi đến giữa đường, thấy trên mặt đất có một hàng đinh vụn, vội mở màn hình!

“Chúc mừng nhận được đinh sắt ×30!”

Sau đó lại nhanh chóng tiến về phía trước, dư dả thời gian đến được bên kia đường.

Vừa qua ngã tư, bên tay phải xuất hiện biển báo, phía trước 500m có trạm dịch vụ.

Thích Hứa đi ngang qua, quả quyết lái vào.

Nhưng còn chưa đến gần đã ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc, trên không còn mơ hồ bốc lên khói xanh.

Thích Hứa lập tức biết là chỗ nào rồi, trạm rác!

Dù nó thối, nhưng trong giai đoạn đầu game cực kỳ thiếu thốn vật tư thì đây tuyệt đối là mỏ vàng với người chơi.

Thích Hứa dừng xe xong, nhanh chóng chạy như bay, thời gian gấp rút, không thể lãng phí.

Cửa trạm rác có một con gấu đen to đùng canh gác, “Vào cửa xin nộp phí.”

Thích Hứa không chút do dự đáp: “Thời gian bảo vệ tân thủ miễn phí!”

Con gấu đen khờ khạo trả lời: “Khẩu lệnh chính xác, mời vào.”

Đây chính là niềm vui của việc trọng sinh, trong 7 ngày bảo vệ tân thủ, vào tất cả các trạm đều không mất phí.

Nhưng quái vật làm việc ở tất cả các trạm sẽ không trực tiếp nói cho bạn biết, chỉ khi bạn chủ động nói ra “Thời gian bảo vệ tân thủ miễn phí” mới kích hoạt điều kiện vào cửa.

Có người chơi phát hiện bí mật này, cố ý đợi hết giai đoạn bảo vệ tân thủ mới công bố, vì quá bỉ ổi nên cãi nhau với một người chơi khác, cuối cùng bị truy sát.

Thích Hứa vừa vào trạm rác, tiếng thông báo lại vang lên.

“Chúc mừng người chơi nhận được danh hiệu mới [Kẻ Ăn Chùa]! Sao bạn giỏi moi của chùa thế hả?”

Thích Hứa tiện tay mở chi tiết xem, chỉ muốn hét to “Đỉnh của chóp”!

“Kẻ Ăn Chùa, bạn trúng giải độc đắc rồi biết không!

Sau khi đeo danh hiệu này, gặp thương nhân quái vật tóc đỏ được miễn phí một món, gặp thương nhân quái vật tóc xanh được mua một món giảm 90%, gặp thương nhân quái vật tóc tím, toàn bộ hàng hóa đều được giảm giá 50%!”

Thích Hứa chưa kịp vui mừng đã đến chân “núi rác”.

Cô tìm một cây gậy dài, vừa bới móc vừa cầm màn hình rà quét lia lịa.

Chẳng mấy chốc đã nhặt được một đống đồ, đi hết một vòng, Thích Hứa vẫn không cam tâm, chưa tìm được món gì quá xịn.

Cuối cùng cắn răng, bắt đầu trèo lên núi rác!

Dù người ngợm bẩn không chịu nổi, tay và mặt toàn là tro nhưng khóe miệng Thích Hứa đã sắp ngoác đến tận mang tai rồi.

Sau khi bới móc đi bới móc lại trên núi rác gần một tiếng đồng hồ, Thích Hứa mới lưu luyến chuẩn bị rời đi.

Ba lô đã đầy ắp, Thích Hứa tìm được một cái thùng nhựa lớn, bỏ hết chiến lợi phẩm thu được ở trạm rác lần này vào, ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước ra ngoài!

Gương mặt đen thui của con gấu đen không nhịn được giật giật, tốt tốt tốt, đây chính là lòng tham của con người.

Vừa bước ra khỏi trạm rác, lại vang lên một tiếng thông báo.

“Chúc mừng người chơi kích hoạt điều kiện đặc biệt, nhận được thẻ công tác [Nhân Viên Thu Gom Phế Liệu], xin hãy giữ gìn cẩn thận!”

Thích Hứa hơi ngẩn ra, kiếp trước chơi hơn ba năm đúng là chưa nghe thấy ai có thứ này.

Mở phần chi tiết ra xem kỹ, có hai tác dụng, một là vào trạm rác miễn phí, hai là có thể trực tiếp bán phế liệu.

Phí vào trạm rác tuy không cao nhưng có còn hơn không.

Còn việc trực tiếp bán phế liệu này, Thích Hứa lại nghĩ nhiều hơn một chút, cứ xem có kẻ không biết điều nào đâm đầu vào không thôi.

Thích Hứa cảm thấy cả người mình thối hoắc, tay thì bẩn không nhìn nổi, cô xa xỉ lấy hết nước sinh hoạt ra, lau lau rửa rửa một hồi lâu.

Cuối cùng không đủ nước dùng, còn lãng phí một chai nước khoáng mới rửa sạch được bản thân, từ trong ra ngoài thay toàn bộ quần áo mới!

Quần áo bẩn tuy không có nước giặt, nhưng cô cũng không nỡ vứt, để lại dùng làm giẻ lau cũng tốt.