Lúc này cậu vẫn chưa mang giày, ngón chân co lại đáng thương vì sàn nhà lạnh buốt. Lông mi còn vương chút giọt nước mắt từ hồi chơi trò chơi bị dọa đến khóc.
Cảm nhận được ác ý từ xung quanh, đôi mắt mèo long lanh run run, hai tay siết chặt vào nhau vì căng thẳng.
Váy hầu gái hơi xộc xệch, viền ren rớt xuống để lộ đầu vai mịn màng hồng hồng.
Dáng vẻ đáng thương này khiến người ta thật khó lòng liên hệ cậu với cái danh “người chơi sổ đen” khét tiếng.
Nhuế Miêu còn nhạy cảm phát hiện Chu Tuân có vẻ chán ghét cậu, khóe môi người đó thậm chí còn lộ ra nụ cười... giễu cợt.
Cậu mèo nhỏ luôn nhạy bén với ác ý, bị ánh mắt ấy làm tổn thương một chút. Nhưng ngay lúc ấy, Kỳ Toại bước tới, không kiên nhẫn kéo phần vai áo sắp trễ xuống của cậu lên lại.
“Hừm, có thể mặc đồ cho đàng hoàng được không?”
Hắn khoát tay:
“Được rồi, đi tìm phòng ngủ đi. Trời sắp tối rồi. Không muốn chết thì mau chóng lên lầu.”
Phó bản lần này đa phần là người chơi mới, nhưng với người chơi sổ đen thì lại cực kỳ ác cảm. Chỉ cần nhìn thấy đã nảy sinh địch ý.
Tuy nhiên, dáng vẻ mềm mại dễ bị bắt nạt của Nhuế Miêu lại khiến họ có chút chần chừ. Hơn nữa cậu cũng chưa làm gì xấu, Kỳ Toại lại ra mặt giúp, nên đám đông cũng tạm thời nén lại nghi ngờ.
Ngoài cửa sổ, sắc trời hoàng hôn đỏ như máu đang dần buông xuống. Nghĩ đến đêm đến sẽ có quái vật, có người bắt đầu run rẩy, đề nghị nên ăn nhanh rồi đi tìm phòng nghỉ.
Mọi người lần lượt rời đi, nhưng Nhuế Miêu vẫn còn chìm trong sự hoảng hốt vì bị phơi bày là người chơi sổ đen.
Kỳ Toại liếc thấy cậu mèo nhỏ vẫn đang co ngón chân vì lạnh, liền bước tới gần, nhặt chiếc giày rơi trên sàn và ngồi xuống đặt nó ngay trước mặt cậu.
Nhuế Miêu ngơ ngác nhìn hắn.
Kỳ Toại khẽ cười một tiếng:
“Sổ đen hả? Sao lại bị dính sổ đen thế?”
Nhuế Miêu không dám trả lời, đôi mắt mèo xanh nước long lanh rũ xuống, hai bàn chân trắng nõn ngoan ngoãn khép lại, khẽ run rẩy...
Kỳ Toại ban đầu chỉ định giúp cậu xỏ giày rồi rời đi. Ai ngờ cặp chân trắng nõn, mềm mại cứ lấp ló trước mắt, làm tâm trí hắn bất giác xao động.
Tay hắn gần như không thể kiểm soát, liền đưa ra nắm lấy đôi chân nhỏ đang đi tất ren trắng, cẩn thận nâng giày da lên, nhẹ nhàng xỏ vào từng ngón chân một, rồi tỉ mỉ buộc nút thắt.
Một mùi hương dìu dịu chẳng rõ từ đâu phảng phất tới, là từ đùi, cổ chân, hay nơi nào khác?
Khi đã giúp cậu xỏ xong cả hai chiếc, ánh mắt Kỳ Toại không tránh khỏi có phần tối lại.
Hắn giả vờ bình thản đứng dậy, tay đút túi:
"Đi thôi, dù là người chơi bị đưa vào sổ đen cũng phải ăn cơm."
Nói rồi liền bước nhanh về phía nhà ăn.
Nhuế Miêu ngoan ngoãn đi theo phía sau, hai tai mèo trắng xù xù cứ run lên khe khẽ.