Chơi Game Kiếm Một Trăm Triệu

Chương 6

Mà thời điểm vừa mở máy chủ thì cấp độ là cái quan trọng nhất.

Cô dứt khoát chọn một lựa chọn mà đa số người chơi sẽ không bao giờ chọn: "Không cần đâu, cảm ơn sư tỷ, muội muốn đi dạo xung quanh thêm lát nữa."

Sư tỷ: "Được rồi, có lẽ muội nên đến gặp sư huynh Hoàng Đằng."

Nhiệm vụ mới hiện ra.

Ứng Lung nhanh chóng nhận nhiệm vụ, rồi chạy đi tìm sư huynh.

Sư huynh cần một ít bọ cạp độc và máu gà, sau đó cho Ứng Lung hai lựa chọn: "Vũ khí vừa tay sẽ giúp ích cho muội, muội hãy chọn một món dưới đây."

Lần này, vũ khí hiện ra để chọn là phi đao và phấn độc.

Phi đao có tốc độ tấn công nhanh, sát thương tầm trung. Phấn độc thì sát thương cao nhưng thời gian thi triển lâu.

Cô chọn cả hai.

Sư huynh đã cho thì cô lắp hết lên người thôi.

"Cạch." Âm thanh thông báo trang bị thành công.

Chỉ là một cú nhấp chuột đơn giản nhưng Ứng Lung lại mỉm cười.

"Cửu Châu" vốn nổi tiếng với lối chơi mở, nhưng lúc đầu cô chỉ chơi theo meta thông thường, đó là nghề hỗ trợ (trị liệu). Rất nhanh cô đã trở thành vυ' em số một của bang hội, rồi chán nản, chuyển sang độc y. Tiếc là cô chỉ có thể chơi sau giờ tan làm, thời gian và tiền bạc đầu tư không nhiều nên cũng chẳng đúc kết được bao nhiêu kinh nghiệm.

Bây giờ bắt đầu lại từ đầu, cô không định tiếp tục làm hỗ trợ nữa. Dù có chơi hỗ trợ giỏi đến mấy cũng không bằng DPS đã tay.

(DPS là viết tắt của Damage Per Second, nghĩa là sát thương gây ra mỗi giây trong trò chơi.)

Mà đã chơi DPS thì có gì thú vị hơn một nghề vừa có thể gây sát thương, vừa có thể hồi máu chứ?

Chơi giỏi nghề vừa công vừa thủ, có thể coi gần như là vô địch.

Vô địch, hai chữ quá hấp dẫn.

Cô chỉ là một cô gái bình thường, gia đình bình thường, ngoại hình cũng bình thường, chỉ có chút thiên phú nhỏ nhoi trong game. Tiếc là trước kia cô đã lãng phí ưu thế duy nhất đó, dù có đam mê nhưng chẳng đạt được thành tích gì.

Đó cũng là vai trò của game trong cuộc sống người bình thường – một thú tiêu khiển, một hình thức giải trí, chứ không thể là kế sinh nhai.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Tương lai của "Cửu Châu" rất rộng mở, chỉ cần đầu tư thời gian và công sức, người bình thường cũng có thể kiếm hơn chục triệu mỗi tháng. Còn người chơi top thì thu nhập càng không phải nói, mức lương cả trăm triệu mỗi năm cũng là chuyện nhỏ.

Hơn nữa, đâu đó trong game còn ẩn giấu một kho báu khổng lồ.

Cơ hội đổi đời với người bình thường rất hiếm, cần cả may mắn lẫn năng lực, thiếu một thứ cũng không được.

Ứng Lung thề sẽ nắm bắt lấy nó.

Phi đao kết hợp với phấn độc, trên màn hình là nhân vật bác sĩ mặc trang phục ngắn tay đang chăm chỉ đánh quái, thu hút sự chú ý của nhiều người chơi.

[Cảnh] Hoa Đà Tái Thế: "Phi đao từ đâu ra thế kia? (trợn mắt)."

[Cảnh] Không Có Buff Đừng Gọi: "Sao sát thương của bạn cao thế???"

Ứng Lung giả vờ như không thấy những bong bóng thoại dày đặc đó, đánh quái xong liền chạy đi giao nhiệm vụ cho sư huynh.

Sư huynh rất hài lòng, lại dạy cô thêm một kỹ năng, rồi giao nhiệm vụ mới: Nhờ cô gửi thư cho đại sư tỷ ở thành Tây Thi, đồng thời hướng dẫn cô cách sử dụng chức năng "Trạm dịch chuyển" – tức là điểm truyền tống trong bản đồ Cửu Châu.

Trong Cửu Châu có hai cách di chuyển:

Một là dùng bùa thú cưỡi, triệu hồi một con thú cưỡi phóng thẳng đến điểm đến.

Hai là kích hoạt chức năng "Trạm dịch chuyển" để dịch chuyển ngay lập tức. Quá trình kích hoạt từng điểm dịch chuyển như thế, trong giới game thủ gọi là "chạy map".