“Sư tôn, ta mạng cứng, không sao đâu. Chỉ cần không bị đuổi khỏi sư môn, thế nào cũng được.”
Cố Bạch Khanh hơi sững người. Tên nhóc này đến giờ còn không chịu khai thật, cũng thật cứng đầu. Nhưng đúng là đáng nể thật đấy!
Bên dưới Công Thẩm Đài, âm thanh khuyên can vang lên không ngớt, người người muốn ngăn cản.
Thế nhưng Cố Bạch Khanh hoàn toàn không để ý, tay đã giơ cao roi, chuẩn bị thật sự vung xuống. Ngay khoảnh khắc đó, một bóng người lao thẳng lên công thẩm đài, vừa khóc vừa hét: “Cố sư thúc, xin đừng đánh nữa! Là ta, là ta cùng Mặc sư đệ xông vào cấm địa! Muốn phạt thì phạt cả ta!”
Ngay sau đó, như thể mở khóa đập lũ từng người, từng người trong đám đệ tử đều ào ào chạy lên đài, quỳ xuống bên cạnh Mặc Huyền Ly.
Chỉ chốc lát đã có hơn mấy chục người, đều quỳ rạp sát vai nhau.
Trên nền trời là hoàng hôn đỏ rực, ánh tà dương phủ xuống Công Thẩm Đài.
Một nhóm đệ tử trẻ tuổi, vai kề vai cùng nhau chịu phạt, tạo nên một khung cảnh cảm động đến nghẹn ngào. Tuổi trẻ đồng cam cộng khổ nghĩa khí bừng bừng.
Khóe môi Cố Bạch Khanh hơi nhếch lên.
Đúng như cậu dự đoán. Tuổi trẻ tâm tính chưa định, chỉ cần khơi đúng điểm, vẫn có thể kéo về.
Cậu từ từ hạ Trát Linh Tiên xuống, ngẩng đầu nhìn về phía các trưởng lão trên đài cao: “Thẩm vấn lại đi.”
Lúc này, một thiếu nữ trong nhóm quỳ phía trước đứng ra, sắc mặt trắng bệch, lên tiếng: “Là lỗi của ta. Chuyện bắt đầu từ ta… Là linh sủng nương ta tặng ta không cẩn thận chạy vào cấm địa, ta mới nhờ các sư huynh sư tỷ đi tìm giúp. Tất cả đều là lỗi của ta.”
Ngay sau đó, một thiếu niên cũng lên tiếng: “Không phải! Là ta tò mò cấm địa có gì, ta đã muốn vào từ lâu rồi, nên mới…”
“Ta là người lớn tuổi nhất, lại không ngăn cản mọi người, còn cùng đi vào. Lỗi của ta lớn nhất.”
“Là tất cả cùng quyết định mà! Không thể chỉ phạt Mặc sư huynh, chúng ta cùng chịu trách nhiệm!”
Mọi người càng nói càng kích động, sự thật nhanh chóng hiện rõ.
Thì ra mọi chuyện quả thực bắt đầu từ một thiếu nữ mười lăm tuổi tên là Lâm Giai Dĩnh, cũng chính là cháu gái cưng của Lâm trưởng lão.
Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều đến vô pháp vô thiên, lại có dung mạo xinh xắn đáng yêu, tuổi còn nhỏ, nên rất được mọi người thương yêu nâng niu.
Nghe tiểu sư muội khóc sướt mướt nói rằng linh sủng của nàng chạy vào cấm địa, mọi người liền tụ lại tìm cách giúp.
Mà cấm địa gì đó, trong mắt đám thiếu niên nghé con không sợ hổ, chẳng qua là nơi lý tưởng để mạo hiểm, thế là cả đám tụ thành đội xông vào.
Trong nhóm, người hăng hái nhất là Thang Vũ, cũng chính là người đầu tiên chạy lên công thẩm đài nhận tội với Mặc Huyền Ly.
Ban đầu hắn chỉ tò mò nên muốn đi cùng, nhưng khi nhớ ra trong cấm địa có nhiều trận pháp và kết giới, liền kéo Mặc Huyền Ly đi theo vì trong số người quen, chỉ có Mặc Huyền Ly là giỏi phương diện này nhất.
Mà hai người thường ngày cũng coi như thân thiết.
Kỳ thực lúc ấy Mặc Huyền Ly không hề muốn đi, tính hắn nghiêm túc giữ quy củ, vốn chỉ muốn ở lại chăm sóc Cố Bạch Khanh đang hôn mê.
Ai ngờ lại vô tình nghe một sư tỷ của Phi Hạc Các nói rằng, trong cấm địa có một loại linh thảo, có thể chế thuốc chữa di chứng do bị thiên lôi đánh.
Mà số linh thảo ấy Phi Hạc Các đã dùng hết, muốn kiếm ở nơi khác phải mất thời gian.
Nghe vậy, Mặc Huyền Ly lập tức động lòng vì sư tôn, hắn quyết định đi.
Sau đó gặp nguy hiểm, cả nhóm bỏ chạy tán loạn, hắn tự nguyện ở lại đoạn hậu, nên là người duy nhất bị bắt ngay tại trận khi trưởng lão tới cứu viện.
Tất cả đều biết gây đại họa, nhất định bị xử phạt.
Có người đề xuất: “Dù sao Mặc Huyền Ly cũng đã bị bắt rồi, hay để hắn gánh hết tội, như vậy sẽ không liên lụy đến chúng ta.”
Lúc đó, không ít người động tâm. Ai mà muốn hồ sơ mình bị ghi lại phạm sai phạm lớn trong môn phái?
Một vài người định phản đối thì lại bị phản bác bằng mấy lý do nghe có vẻ rất hợp tình hợp lý.
“Hắn là thân truyền đệ tử của Lạc Phong Các, địa vị cao hơn chúng ta. Hình phạt chắc cũng nhẹ hơn.”
“Nếu là ta bị bắt, ta cũng sẽ gánh thay mọi người!”
“Đừng ngu mà hy sinh vô ích.”
“Coi như sau này đối xử với hắn tốt hơn là được.”
Tâm lý bầy đàn bắt đầu phát tác, khiến họ dần mất đi phán đoán lương tri.
Trong mắt họ, Mặc Huyền Ly ít nói, tính cách mềm mỏng, lại chẳng thân với ai, sư tôn cũng chẳng coi trọng rõ ràng là ứng cử viên hoàn hảo để gánh tội. Cùng lắm sau này bù đắp cho hắn một chút là được.
Thế là bọn họ cử người tới cầu xin Mặc Huyền Ly thay cả nhóm gánh trách nhiệm.
Không ngờ hắn thật sự đồng ý.
Tuy bản tính Mặc Huyền Ly hiện tại vẫn thuần hậu lương thiện, nhưng không phải kẻ ngốc.
Hắn đồng ý, thứ nhất vì dù ma tộc bị kinh động là do người khác, nhưng đúng là vì hắn xuất hiện mà trận pháp bị phá, tạo nên thảm họa. Hắn tự thấy bản thân không thể chối tội.
Thứ hai trong nhóm những người vi phạm, có hai người từ lúc hắn vào nội môn đến nay đối xử với hắn rất tốt.
Một người là Thang Vũ, người còn lại là Vân Nguyệt sư tỷ của Phi Hạc Các.
Vân Nguyệt sư tỷ từng rất quan tâm khi hắn ở Phi Hạc Các tu luyện. Vì vô tình nói ra chuyện linh thảo, lại sợ hắn nguy hiểm nên đã đi cùng. Nhưng không may nàng bị thương, thể chất vốn yếu, thêm một roi nữa có thể không chịu nổi.
Còn Thang Vũ vốn là thiếu gia chưa từng chịu khổ, tu vi còn thấp hơn cả hắn.
Hắn là người ôn hòa nhã nhặn, người ta đối với hắn một phần tốt, hắn liền muốn trả mười phần.
Còn những chuyện người ta đối với hắn không tốt thì hắn thường không để bụng lâu.
Cho nên cuối cùng Mặc Huyền Ly lựa chọn gánh vác tất cả.