Vừa ra khỏi phòng, Giang Ngôn liền đυ.ng ngay vào Sở Yến Thâm vừa đến Thượng Thanh Uyển. Bên cạnh anh còn có vài người đàn ông mặc vest, rõ ràng là đối tác làm ăn.
Không thể giả vờ không thấy, Giang Ngôn đành gượng cười chào hỏi: “Thầy Sở cũng đến ăn tối ạ?”
“Miệng cười thì tay không đánh”, theo phép lịch sự, Sở Yến Thâm khựng lại vài giây. Anh ra hiệu cho trợ lý Trình Nhượng dẫn đối tác vào phòng phía trước, còn mình thì đứng chờ ngay cửa phòng riêng chào hỏi Giang Ngôn: “Trùng hợp thật, lại gặp rồi. Giang Ngôn đúng không?”
Thấy Sở Yến Thâm nhớ tên mình, Giang Ngôn phấn khởi ra mặt, vội vươn tay định bắt tay anh. Nhưng tay vừa giơ ra thì “Rầm”, cánh cửa phía sau bất ngờ bật mở, đẩy thẳng Giang Ngôn ngã sấp mặt xuống sàn.
Sở Yến Thâm không tốt bụng đến mức đỡ một người đàn ông to xác dậy, chỉ khoanh tay đứng yên, đúng lúc chạm mặt Tống Thi Nghiên đang bước ra từ trong phòng.
Mặc dù lần trước cô đeo khẩu trang, lần này lại trang điểm đậm với kiểu mắt khói sắc sảo nhưng chỉ cần liếc qua đôi mắt đẹp đó, anh lập tức nhận ra cô.
Tống Thi Nghiên cũng sửng sốt khi thấy anh, vội giơ chiếc túi đeo chéo lên che trước ngực, hơi luống cuống vì bộ đồ hiện tại có phần không phù hợp.
Vừa rồi khi Tống Thi Nghiên đang “xả hết công lực” về phía Giang Tụng, sau khi Thạch Miểu hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện lại càng bức xúc. Vừa đi vừa ngoái đầu lại buông lời châm chọc: “Kiểu đàn ông như anh, vừa trăng hoa vừa vô trách nhiệm, tốt nhất đừng bén mảng đến gần bạn tôi. Không thì đến lúc bị phóng viên lôi hết đám con riêng của anh ra ánh sáng, anh cũng đừng oán ai!”
Thạch Miểu đang cao giọng, lại không để ý Tống Thi Nghiên bị vướng ở cửa, thế là đâm sầm vào lưng cô một cái. Tống Thi Nghiên mất đà, ngã nhào vào người Sở Yến Thâm trước mặt.
Sở Yến Thâm theo phản xạ đưa tay đỡ, cánh tay phải vòng qua eo Tống Thi Nghiên giữ lấy cô để cô không bị ngã.
Mọi thứ trở lại yên ổn rất nhanh, lòng bàn tay anh lướt qua phần da thịt trần nơi thắt lưng cô. Chạm phải làn da mềm mịn như lụa, cảm giác ấy truyền thẳng lên thần kinh. Chỉ một giây ngắn ngủi, Sở Yến Thâm đã lập tức rút tay lại khi thấy cô đứng vững.
“Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”
Nghe giọng anh trầm thấp đầy chân thành, gương mặt Tống Thi Nghiên đỏ bừng. Cô kéo tay Thạch Miểu định rời đi nhưng vừa quay lưng lại, chiếc khoá kéo sau lưng chưa kéo hết vô tình lộ ra gần như trọn vẹn tấm lưng trắng ngần ngay trước mắt Sở Yến Thâm.
Xung quanh còn có camera an ninh, Giang Ngôn thì lồm cồm bò dậy, tình hình không thể để hớ hênh. Sở Yến Thâm lập tức cởϊ áσ vest khoác thẳng lên lưng cô.
Lớp áo dày chắn lại luồng gió lạnh từ điều hòa trong nhà hàng Thượng Thanh Uyển. Tống Thi Nghiên theo phản xạ siết lấy cổ áo, quay đầu lại thì chỉ còn thấy bóng lưng thẳng tắp trong chiếc sơ mi trắng của anh.