Bộ vest đặt may khéo léo che đi thân hình có phần hơi phát tướng, tuy vậy vẫn không qua nổi cặp mắt nhà nghề của một nhϊếp ảnh gia như Tống Thi Nghiên.
Cô cũng đưa tay ra bắt nhẹ lấy tay hắn ta rồi buông ngay, sau đó thoải mái tiến đến bàn, ngồi xuống cầm ly trà vừa được rót đầy, nhấp một ngụm rồi nhăn mặt than thở: “Món ở Thượng Thanh Uyển nhạt quá, tôi lại là kiểu không ăn cay là không chịu nổi, chắc là khẩu vị tôi với anh khác xa nhau rồi, anh Giang nhỉ?”
Giang Tụng đã sớm nghe danh cô gái nhà họ Tống này. Sinh ra trong gia đình danh giá, là con gái duy nhất, gia nghiệp đang thời hưng thịnh vậy mà lại không chịu nối nghiệp, cứ ôm máy ảnh chu du khắp thế giới, chụp mấy tấm hình chẳng mấy ai hiểu nổi, còn bày cả triển lãm riêng.
Nếu không phải vì thế lực của nhà họ Tống quá lớn, hắn ta tuyệt đối không nghĩ đến chuyện cưới một người như cô về làm vợ. Nay gặp tận mặt lại càng thấy không ưa. Nhưng tiền thì chẳng ai ghét, mà khối tài sản phía sau lưng cô gái này đúng là khiến người ta không thể làm ngơ. Dù có ghét hơn nữa, hắn ta cũng sẽ không dễ gì từ bỏ.
Biết rõ Tống Thi Nghiên đang cố tình gây sự, nhưng Giang Tụng chẳng buồn đôi co, chỉ khéo léo chuyển hướng câu chuyện, đưa tay giới thiệu người ngồi cạnh: “Nghe nói cô Tống là nhϊếp ảnh gia có tiếng, em họ tôi Giang Ngôn hiện đang hoạt động trong giới điện ảnh, nên hôm nay tôi mời em ấy đến cùng cho vui.”
Vừa nhìn thấy Thạch Miểu, Giang Ngôn đã thấy bực trong lòng. Hôm trước Tưởng Tuấn đưa hắn ta đến xin lỗi cô ấy, vậy mà cô ấy không nể mặt chút nào khiến cả hai mất sạch thể diện. Đã vậy hôm nay album in giấy của Sở Yến Thâm vừa lên đã phá kỷ lục doanh số toàn mạng trong vòng một giờ càng khiến họ bị lu mờ thêm.
Giờ đây, dù không muốn, Giang Ngôn vẫn phải gượng cười chào hai người trước mặt: “Tổng biên tập Thạch, cô Tống, đúng là trùng hợp thật.”
Thạch Miểu vốn chẳng ưa gì Giang Ngôn nhưng dù sao cũng làm trong cùng một ngành, chẳng tiện làm căng: “Anh Giang, nghe danh đã lâu.”
Tống Thi Nghiên nhìn sơ cũng đoán được suy tính của Giang Tụng, hiểu ngay hắn ta không định dễ dàng từ bỏ. Cô liền bắt lấy câu Giang Ngôn vừa nói, lật lại chuyện cũ: “Ơ kìa, anh Giang trí nhớ kém thế. Hôm ở studio, chẳng phải anh còn la lên rằng nếu lần sau gặp tôi nhất định sẽ đập nát máy ảnh của tôi sao? Hôm nay thật tiếc, tôi lại quên mang theo mất. Hay là tôi bảo người mang đến nhé?”