Phú Bà Trạm Tỷ Trèo Tường Đu Thần Tượng

Chương 2

Vừa nghe điện thoại, Tưởng Tuấn biết tòa soạn có ý định hủy hợp đồng đổi người, sắc mặt hắn ta tái xanh, cố gắng lý lẽ: “Không phải chứ? Người bên tôi tới đầy đủ, giờ tự dưng hủy hợp đồng là sao?”

Nhưng thái độ của Thạch Miểu lại rất dứt khoát: “Anh Tưởng, nói cho đúng thì với danh tiếng hiện tại, Giang Ngôn không đủ sức gánh trang bìa số vàng. Tôi cũng chỉ vì nể mặt anh mới cho cậu ta lên thôi. Giờ cậu ấy làm việc kiểu này, chẳng lẽ tôi phải tự phá danh tiếng của mình?”

Tưởng Tuấn không quanh co nữa: “Vì một nhϊếp ảnh gia mà các người bỏ cả ngôi sao đang hot? Tôi muốn xem ai có bản lĩnh gánh nổi cái đống rối rắm này, còn tạo ra doanh số vượt cả Giang Ngôn.”

Lúc này Giang Ngôn bị quản lý và trợ lý đẩy vào phòng thay đồ để thay bộ trang phục tài trợ.

Trước khi rời đi, hắn ta trông thấy Tống Thi Nghiên đang điều chỉnh máy ảnh ở giữa sân chụp, liền kɧıêυ ҡɧí©ɧ một câu: “Cô được lắm! Đừng để tôi gặp lại, nếu không tôi đập nát cái máy ảnh nát đó của cô!”

Lúc này, Sở Yến Thâm vừa bước vào phim trường thì đúng lúc nghe Giang Ngôn hung hăng buông lời đe dọa với nữ nhϊếp ảnh gia đang điều chỉnh máy. Thái độ ngạo mạn và giọng điệu thô lỗ của hắn ta khiến Sở Yến Thâm cau mày đầy khó chịu.

Anh mơ hồ nhớ đến cái tên Giang Ngôn, một tiểu sinh mới nổi gần đây, nhờ vào vai phụ si tình trong một bộ phim đình đám mà vụt sáng. Sau đó lại liên tục đóng mấy webdrama táo bạo, gom được kha khá fan nữ, bắt đầu có chút tiếng tăm trong giới.

Trần Huy thấy tâm trạng nghệ sĩ nhà mình không vui, lại biết Sở Yến Thâm không thích ồn ào nên cố ý hắng giọng thu hút sự chú ý mọi người.

Âm thanh đó lập tức khiến Giang Ngôn và Tưởng Tuấn quay lại nhìn. Khi thấy người vừa đến là Sở Yến Thâm, cả hai lập tức chết trân tại chỗ.

Sở Yến Thâm là ai chứ? Ngày đầu debut đã nổi như cồn với bản nhạc tự sáng tác “Ly Tán”, phá kỷ lục triệu lượt yêu thích nhanh nhất, vượt mốc năm trăm tỷ lượt nghe toàn mạng. Ca khúc ấy quét sạch các bảng xếp hạng, đưa anh lêи đỉиɦ vinh quang, cùng năm đó anh ôm trọn loạt giải thưởng lớn: Ca khúc hay nhất, ca sĩ sáng tác xuất sắc nhất...

Từ đó về sau, mỗi ca khúc của anh đều đứng đầu bảng, chưa bao giờ rớt hạng. Vé tour diễn luôn cháy sạch trong vài giây, cuối năm nhận giải đến mỏi tay. Xét về lưu lượng và thực lực, anh mới xứng danh là đỉnh lưu chân chính.

“Anh Yến Thâm, em chào anh! Em là Giang Ngôn, tháng trước mình có chào nhau ở đài truyền hình đó, anh còn nhớ không ạ?”

Lúc này Giang Ngôn cúi rạp người, chìa tay ra định bắt tay nhưng Sở Yến Thâm chẳng buồn để ý, đi thẳng tới chỗ Tống Thi Nghiên đang đeo khẩu trang.

Anh giơ tay ra: “Chào cô, tôi là Sở Yến Thâm.”

Tống Thi Nghiên đã yêu thầm anh suốt năm năm ba tháng, từng theo anh chạy qua ba mươi sáu thành phố, sáu quốc gia, chụp hàng vạn tấm ảnh. Gương mặt đã quen thuộc qua ống kính nay lại xuất hiện gần trong gang tấc, khiến cô cảm giác mình sắp ngất vì hạnh phúc.

Làm một “trạm tỷ”, không gì sướиɠ hơn được nói chuyện trực tiếp với idol. Mà giờ đây, cô còn được chính tay chụp ảnh bìa cho anh. Khoảnh khắc này, cô thấy mình đúng là người chiến thắng cuộc đời.

Tống Thi Nghiên từ từ đứng dậy, đặt máy ảnh lên bàn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh. Rất khó để diễn tả gương mặt ấy hợp gu thẩm mỹ của cô đến thế nào, nhưng giờ được thấy ở khoảng cách gần lại khiến cô hoàn toàn sững sờ.

Tóc đen chưa làm kiểu rủ nhẹ xuống trán, bên trong đôi mắt sâu thẳm phản chiếu hình ảnh cô. Làn da trắng mịn, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng, tất cả hợp lại thành một gương mặt có sức cuốn hút chết người.

Niềm vui trong mắt Tống Thi Nghiên lộ rõ qua khóe mắt cong cong. Cô vừa chê Giang Ngôn thậm tệ, vậy mà giờ lại thiên vị rõ rệt giữa Giang Ngôn và Sở Yến Thâm, khiến Giang Ngôn tức điên.

Hắn ta chen ngang: “Anh Yến Thâm, cô ta chụp ảnh dở lắm, anh nên đổi người thì hơn.”

Tống Thi Nghiên ghét nhất là bị vu oan, liếc Giang Ngôn một cái sắc lạnh, sau đó nhẹ nhàng vươn tay bắt tay với Sở Yến Thâm. Bàn tay anh ấm áp, khớp xương rõ ràng, khi nắm lấy tay cô cũng rất đúng mực, dịu dàng vừa phải. Trái tim cô đập thình thịch như muốn nổ tung.