"Muốn nói chuyện?"
Đôi mắt ngấn nước của Thời Khinh chăm chú nhìn người đàn ông, nhẹ nhàng gật đầu.
Kỳ Đình An đánh giá cô một lúc, cuối cùng đưa tay gỡ miếng vải nhét trong miệng cô ra.
Ngay khi miệng được thả lỏng, Thời Khinh lập tức động đậy đầu lưỡi, khẽ liếʍ đôi môi hơi khô.
Cô gái ngoan ngoãn ngước đầu lên: "Cảm ơn..."
Vệt hồng nhạt thoáng qua rồi biến mất, Kỳ Đình An lại cảm thấy mình nhìn mãi không đủ.
Anh đưa ngón tay cái đặt lên cánh môi cô gái, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Còn muốn gây sự với tôi nữa không?"
Thời Khinh lắc đầu: "Không dám nữa, em đều nghe anh, tay của em đau, chủ nhân..."
Người đàn ông khựng lại, liếc mắt nhìn cổ tay cô, cổ tay trắng nõn thon thả quả thực đã hằn lên một vệt đỏ.
Kỳ Đình An biết đây có thể chỉ là một kế sách của cô.
Nhưng khi nghe được hai tiếng chủ nhân, đôi mắt đen như mực của anh vẫn có chút thay đổi.
Kỳ Đình An lấy chìa khóa mở trói tay cô nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh lại xách thẳng cô lên và đặt xuống thảm.
Anh cầm lấy chiếc cà vạt bị ném lung tung lên giường lúc đầu, trói tay cô vào chân giường.
Thời Khinh có chút cạn lời nhìn chiếc cà vạt trên cổ tay mình. Sau đó Kỳ Đình An đưa tay nhéo chiếc cằm thanh tú của cô gái, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt lóe lên.
"Ngoan ngoãn nghe lời, đợi tôi về."
Đến khi Thời Khinh ngoan ngoãn gật đầu, anh mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Thời Khinh thở phào nhẹ nhõm, cả cơ thể mềm nhũn nằm xuống thảm.
"Vậy mà cứ thế ném tôi ở đây, không dịu dàng chút nào."
Tiểu Đậu Tử thấy Kỳ Đình An rời đi, cũng vặn vẹo thân thể tròn tròn hồng hồng nhỏ nhắn của mình nhảy ra.
Hai bàn tay nhỏ nhắn ngắn ngủi đặt lên mái tóc mềm mại của Thời Khinh: "Chị đại khinh khinh xinh đẹp, giờ nhận cốt truyện nha?"
"Ừ, nhận đi."
Thời Khinh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó cốt truyện thuộc về thế giới này liền hiện ra trong đầu cô.
Kỳ Đình An là người thừa kế của Kỳ Thị. Nhưng bởi vì khi còn nhỏ từng tận mắt chứng kiến mẹ ruột bị tra tấn đến chết, nên tính cách thay đổi hoàn toàn, từ đó về sau không còn biết cười nữa.
Sau đó vì cha vội vàng tái hôn, chỉ quan tâm đến người vợ sau và đứa con riêng mà bà ta mang theo nên tính cách của anh lại càng trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn, không còn chút đồng cảm nào với mọi thứ xung quanh.
Mười ngày trước, thế lực của Kỳ Đình An trong tập đoàn Kỳ Thị đột nhiên bị cha anh quét sạch, còn bản thân anh thì bị thuộc hạ thân tín nhất đầu độc, suýt chút nữa thì mất mạng, buộc phải lui về biệt thự riêng để dưỡng thương.