Mang Theo Không Gian Xuống Nông Thôn, Người Khác Ăn Rau Tôi Ăn Thịt

Chương 4.1

Khuôn mặt Vương Ái Hoa lúc này dữ tợn đến đáng sợ, trong ánh mắt ánh lên sự hung ác như muốn cắn xé từng miếng thịt sống trên người Thẩm Ninh.

Hình ảnh người đàn bà như Mẫu Dạ Xoa này hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ hiền từ, thục nữ mà bà ta vẫn cố công xây dựng trước mặt hàng xóm bao lâu nay.

Thẩm Ninh cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy.

Giọng cô nghẹn ngào: “Xin… xin lỗi… tôi không biết gì cả… Hai ngày nay tôi bị thương rất nặng, vẫn luôn mê man bất tỉnh…”

Ánh mắt của những người xung quanh trở nên phức tạp.

Họ lặng lẽ nhìn nhau, rồi lại liếc về phía Vương Ái Hoa với vẻ khinh bỉ.

Thương con ruột là lẽ đương nhiên. Nhưng mấy ai làm mẹ kế mà thật lòng yêu thương con riêng của chồng?

Chỉ cần ngoài mặt tử tế, người ta cũng chẳng trách gì.

Vấn đề là Vương Ái Hoa lại luôn tỏ ra mình là mẹ kế mẫu mực, yêu thương Thẩm Ninh như con ruột.

Vậy mà sau lưng lại hành hạ cô ra nông nỗi này, thật đúng là đạo đức bại hoại, nhân cách đê tiện!

Nhưng Vương Ái Hoa vẫn chưa nhận ra hình tượng mình gìn giữ bấy lâu nay đã sụp đổ hoàn toàn.

Giờ phút này, bà ta đang nổi trận lôi đình, cần tìm ai đó trút giận.

“Đồ tiện nhân này! Tôi thấy rõ ràng cô chính là đồng lõa! Cô cấu kết người ngoài trộm đồ trong nhà đúng không? Hôm nay tôi không đánh chết cô thì tôi không phải họ Vương!”

Vừa chửi, bà ta vừa lảo đảo đứng dậy, giơ tay định tát vào mặt Thẩm Ninh.

Chú Tôn làm ở xưởng thép liền bước lên ngăn lại: “Trong nhà bị trộm, bà lại đi đổ lên đầu con nít làm gì? Bà là người lớn, nhà bị dọn sạch mà không hề hay biết! Còn nó, một đứa nhỏ bị nhốt trong phòng tạp vật, thì biết được cái gì chứ? Nhìn xem con bé cũng bị thương nặng đến mức nào rồi!”

Vương Bảo Châu nãy giờ đau gáy, mặt sưng vù, trong lòng lo lắng khôn nguôi. Nhất là khi nghĩ đến việc đã mất đi viên ngọc châu mà cô ta dày công đoạt lấy, thì càng rối bời hoảng loạn.

Cô ta gào lên: “Còn có viên ngọc châu của tôi! Nhất định là cô lấy! Trả đây! Mau trả lại cho tôi!”

Thẩm Ninh ngẩng đầu, ánh mắt bừng lên sự phẫn uất: “Cái gì? Cô… cô đem di vật mà mẹ tôi để lại cho tôi đánh mất? Mau báo công an đi! Phải báo cảnh sát! Đây là trộm cắp!”

Vương Bảo Châu vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục gào rú: “Cái gì của mẹ cô? Đó là của tôi!

Đừng có giả vờ nữa! Mau trả lại cho tôi!

Bằng không chờ anh tôi về, tôi sẽ bảo anh ấy đánh chết cô!”

Mấy người hàng xóm đứng xem nãy giờ chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

“Có báo cảnh sát cũng chưa chắc tìm lại được mấy thứ kia đâu…”

Bên cạnh, chị Lý nhìn chằm chằm vào vết thương trên trán Thẩm Ninh, cuối cùng cũng nhận rõ bộ mặt thật của đôi mẹ con này. Sắc mặt chị ta nghiêm lại, lạnh lùng nói: “Vết thương trên đầu Thẩm Ninh là do các người đánh? Các người đánh con bé ra nông nỗi này, không đưa đi bệnh viện, còn nhốt trong phòng tạp vật? Các người muốn gϊếŧ người à?”

Chị Lý vốn là người của tổ dân phố, lại là người chuyên can dự mâu thuẫn trong khu giờ phút này giận đến đỏ cả mặt, khí thế bừng bừng, giọng nói càng thêm đanh thép. Nhìn thấy Thẩm Ninh sợ hãi co rúm lại, sự căm phẫn trong lòng chị càng dâng cao.

“Vương Ái Hoa! Không ngờ bà lại độc ác đến thế! Năm xưa bà dẫn theo hai đứa nhỏ, từ dưới quê chạy trốn lên thành phố, đến bộ quần áo sạch sẽ cũng không có mà mặc. Là Thẩm Hoài, người ta tốt bụng cưới bà, cho ba mẹ con cuộc sống yên ổn, cho con bà ăn no mặc ấm, còn được đi học! Ngay cả công việc bà đang làm cũng là Thẩm Hoài khắp nơi lo lót, vất vả xin cho bà. Thế mà giờ Thẩm Hoài vừa mất chưa được bao lâu, bà đã nhẫn tâm hành hạ đứa con ông ấy để lại. Lương tâm bà… bị chó gặm rồi hả?”

“Đúng đấy! Nhìn người không thể nhìn mặt!”

“Chẳng trách người ta nói, ong vàng đốt đau một nhát, nhưng đàn bà độc thì độc thấu tim gan!”

Cả đại viện xôn xao, người kéo đến xem càng lúc càng đông, lời bàn tán không ngớt.

Mặt nạ hiền lương thục đức mà Vương Ái Hoa dày công xây dựng mấy năm qua hoàn toàn bị xé toạc.

Lúc này bà ta mới nhận ra tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Khuôn mặt vặn vẹo cố gắng gượng gạo nặn ra nụ cười lấy lòng, bước nhanh hai bước tới gần Thẩm Ninh, định đưa tay kéo cô lại.

“Ha ha, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi.

Ninh Ninh, con mau nói đi, dì Vương ngày thường đối xử với con thế nào?”

Thẩm Ninh vội giơ tay che đầu bản thân theo phản xạ.