Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 27: Người đàn ông tối hôm đó rốt cuộc là ai

Sở Lương Ngư xua xua tay, tỏ ý Đường Tinh Khanh không cần phải lo lắng như vậy.

Đường Tinh Khanh nghe xong, càng thấy lo lắng hơn: “Hay là cứ đi khám xem sao, ngộ nhỡ ngoài hạ đường huyết ra còn có bệnh tình gì khác thì phải làm sao? Đúng lúc ở đây, Đông Phùng Lưu có thể kêu bác sĩ kiểm tra toàn diện cho cậu.”

Sở Lương Ngư lại tiếp tục từ chối một hồi, cuối cùng vẫn là không lay chuyển được Đường Tinh Khanh, thế là đồng ý rồi.

Đông Phùng Lưu cũng không từ chối, chỉ cần một cuộc điện thoại căn dặn bác sĩ riêng biệt đợi anh ta ở trong bệnh viện là xong, sau đó liền lái xe đưa Sở Lương Ngư đến bệnh viện.

Đường Tinh Khanh nhìn thấy tình hình như vậy, lúc này mới yên tâm quay về phòng của mình, chỉ cần Lương Ngư không có chuyện gì là được, còn chuyện của cô và Đông Phùng Lưu, sau này từ từ giải quyết vậy.

Nghĩ như vậy, rồi lại tự nhiên nghĩ đến bình thường Lương Ngư đều rất sợ đến bệnh viện, trước đây mỗi khi đi, đều là cô hoặc là Phương Minh đi cùng cô ấy, liền có chút lo lắng, thế là lại đành phải thay quần áo, ra ngoài bắt xe đến bệnh viện.

Đông Phùng Lưu và Sở Lương Ngư đã đến bệnh viện từ lâu rồi, thế nên Đường Tinh Khanh vừa xuống xe liền đi thẳng đến hỏi y tá ở cửa xem Đông Phùng Lưu đã đi đâu rồi.

Đường Tinh Khanh vội vàng lên tầng, y tá đó chỉ nói là ở khoa nội tiết trên tầng 3, còn cụ thể ở đâu cô thực sự cũng không hề biết, thế là Đường Tinh Khanh liền chạy một mạch lên tầng ba, sau đó ở trong các phòng ở trên tầng ba, đi vào từng phòng một để tìm Đông Phùng Lưu và Sở Lương Ngư.

Đột nhiên, Đường Tinh Khanh nghe thấy có tiếng động trong phòng bệnh bên cạnh, cảm giác này và cảm giác lúc cô nghe thấy thấy tiếng động ở trên cầu thang lúc trước giống hệt nhau, cũng là tiếng rên, thở nhỏ vụn.

Đường Tinh Khanh liền ngớ ra, lập tức đi qua đó, đứng sát lại trước cửa sổ, muốn nhìn xem bên trong đó có chuyện gì.

Chỉ thấy bên trong phòng bệnh vô cùng lộn xộn, quần áo bị vứt xuống đất, Đường Tinh Khanh lại chuyển hướng khác, nhìn trên giường bệnh, khiến cô lập tức thấy vô cùng sợ hãi.

Chỉ thấy hai người Sở Lương Ngư và Đông Phùng Lưu đang nằm trên giường, tình nồng ý đượm, mãn nguyện biết bao…

Cái loại hoàn cảnh này….. Đường Tinh Khanh ngây ngốc ngớ người ra rồi.

Tự nhiên, tiếng rên, thở của Sở Lương Ngư ập vào màng nhĩ của Đường Tinh Khanh.

Lúc này Đường Tinh Khanh mới hoàn hồn lại, nhận thức lại được, cô lại nhìn một mắt vào trong phòng bệnh, lập tức sôi máu lên.

Không thể chịu đựng được nữa, Đường Tinh Khanh liền lấy hết sức sức đẩy cửa phòng bệnh ra, đi vào trong đó, hét to lên: “Rốt cuộc các người đang làm gì vậy?”

Đông Phùng Lưu và Sở Lương Ngư liền dừng lại, đồng thời quay đầu nhìn về hướng Đường Tinh Khanh.

Trên mặt của Đông Phùng Lưu lại không có quá nhiều biểu cảm gì cả, dáng vẻ hờ hững, nhưng Sở Lương Ngư ngược lại có chút kinh ngạc, trợn trừng mắt lên.

Đường Tinh Khanh nghiến răng nghiến lợi, nhất thời cũng không thể để ý được nhiều như vậy, cô gằn giọng lại nói: “Lương Ngư, cậu đi ra ngoài trước đi, tớ có chuyện phải nói với Đông Phùng Lưu.”

Lúc này Sở Lương Ngư mới vội vàng gật đầu, mặc quần áo xong xuôi, liền đi ra ngoài.

Đợi sau khi Sở Lương Ngư đi, lúc này Đường Tinh Khanh mới bước lên phía trước, lạnh lùng nhìn Đông Phùng Lưu, cực kì phẫn nộ.

Đông Phùng Lưu cũng lạnh lùng nhìn cô, không nói gì cả.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Lẽ nào gây tai vạ cho một mình tôi còn chưa đủ hay sao, còn muốn kéo thêm cả Lương Ngư nữa à?” Đường Tinh Khanh chất vấn, phẫn nộ, đến âm thanh cũng giống như là gào thét ra vậy.

Thế nhưng Đông Phùng Lưu lại chỉ nhún nhún vai, không hề có bất kì phản ứng gì, chỉ cười lạnh nhìn xem cô sẽ còn nói gì nữa.

Đường Tinh Khanh thấy anh ta không nói gì, càng tức giận hơn: “Sao vậy? Có phải bị tôi nói trúng rồi không? Anh thật sự muốn gây tại vạ cho tất cả những người ở bên cạnh tôi sao? Rốt cuộc anh có hiểu không vậy, anh là chồng của Đường Tinh Khanh tôi, trên giấy tờ chúng ta là vợ chồng đó!”

Trên giấy tờ là vợ chồng?! Đông Phùng Lưu không nhịn được mà cười lạnh một tiếng ở sâu trong đáy lòng.

“Cho nên? Rốt cuộc em muốn nói gì?” Vậy mà Đông Phùng Lưu lại bắt đầu cười, anh ta cười hỏi vặn lại, thà nói là hỏi vặn lại, còn hơn nói là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Đông Phùng Lưu thích nhìn dáng vẻ tức giận của Đường Tinh Khanh, dáng vẻ cô buồn bực phẫn nộ, nhe nanh múa vuốt.

Đường Tinh Khanh ngây ra, thở gấp, cái tên Đông Phùng Lưu này thật sự là quá vô liêm sỉ mà!

“Cho nên, một người đàn ông đã kết hôn như anh, đi nɠɵạı ŧìиɧ, lại còn là chị em tốt của vợ mình, rốt cuộc anh có biết bản thân mình đang làm cái gì hay không?”

Không khí trong phòng bệnh giống như đã ngưng đọng lại một nửa vậy, nhìn Đường Tinh Khanh đang hận thù sôi sục như vậy, Đông Phùng Lưu không những không giải thích gì, ngược lại còn cảm thấy có chút tức cười.

“Sao? Lẽ nào “vợ” của tôi muốn đến làm tôi vui sướиɠ cùng với chị em tốt của cô ấy?” Khóe môi Đông Phùng Lưu cong lên, trong giọng điệu toàn là sự ngả ngớn.

Đường Tinh Khanh nghiến rắng nghiến lợi, tức đến phát run lên, thấp giọng mắng chửi: “Anh, anh thực sự vô liêm sỉ mà! Sao lại có người vô liêm sỉ như anh chứ!!!”

Đông Phùng Lưu sát lại gần Đường Tinh Khanh, xoa má cô, vô cùng ngả ngớn, mở miệng nói: “Vậy thì không bằng, em đến thay chị em tốt của em là được.”

Vừa nói, tay của anh ta bắt đầu không yên phận.

Toàn thân Đường Tinh Khanh liền giật mình run lên, vội vàng mắng chửi: “Đông Phùng Lưu! Anh cái đồ cặn bã, anh có còn biết luân thường đạo lí là cái gì không?”

Căm hận trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, vậy thì không biết Đông Phùng Lưu đã bị cô gϊếŧ chết bao nhiều lần rồi nữa.

Thế nhưng, đáp lại Đường Tinh Khanh lại chỉ là nụ cười lạnh của Đông Phùng Lưu, anh ta mang theo sự phẫn nộ gằn giọng hét lên: “Em còn dám nói với tôi những lời này sao. Đường Tinh Khanh, bản thân em đã không trong trắng gì, có tư cách gì mà nói những lời tự cho là rất có tự tôn này? Được thôi, vậy thì em hãy nói cho tôi xem, cái lần đầu của em đã cho thằng cha vô cùng có lòng tự trọng nào rồi?”

Sắc mặt Đường Tinh Khanh trắng bệch ra, có chút bối rối, cô cũng không thể nói bản thân đã bị mẹ kế bán đi lần đầu tiên của mình được, vì kết quả là đã trốn ra được rồi, thế nhưng lại bị một người đàn ông lạ khác lấy đi?

“Tôi… tôi cũng không biết anh ta là ai….” Đường Tinh Khanh cắn môi dưới, người đàn ông đêm hôm đó, cô đến mặt của anh còn nhìn không rõ mà.

Đông Phùng Lưu ngây ra, không nhịn được mà cười chế giễu một tiếng: “Em cùng người ta lên giường rồi thế nhưng lại không biết đối phương là ai? Đường Tinh Khanh, rốt cuộc em có bao nhiệu sự thấp hèn, em tưởng rằng em giải thích, nói những lời này, tôi sẽ tin em sao? Hừ, người đàn bà dâʍ đãиɠ chính là người đàn bà dâʍ đãиɠ!”

“Tin hay không là chuyện của anh, tôi đã giải thích rồi, không muốn nói thêm gì nữa!” Chuyện của buổi tối hôm đó, không phải là chủ ý của cô, đối với người đàn ông kia, cô vốn cũng chẳng muốn nhắc lại nữa.

Câu nói này của Đường Tinh Khanh khiến cho Đông Phùng Lưu rất là khó chịu, anh ta nóng rồi, lập tức nắm chặt lấy cằm cô, căm phẫn nói: “Em đến người đó là ai còn chưa nhìn rõ, đã cùng với người ta lên giường rồi? Tôi thực sự đã đánh giá thấp năng lực của em, xem ra tôi đưa em đến buổi bán đấu giá không có gì là sai cả, em đúng là người như thế nào cũng đều có thể lên giường cùng mà.”

Đường Tinh Khanh mặt đỏ tía tai, bị Đông Phùng Lưu châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, xấu hổ và giận dữ đến mức khó mà chịu đựng nổi, thế nhưng lại không hề có cách nào để phản bác lại.

Thế là lập tức ngậm miệng lại, cúi gằm xuống, không ngẩng lên nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Đường Tinh Khanh, trong lòng Đông Phùng Lưu ứ đọng lại, chỉ cần vừa nghĩ đến cô không phải là xử nữ, cô phục vụ dưới thân người đàn ông khác, anh ta liền căm phẫn không thể nào kiểm soát được.