Đêm Hạ Vương Màu

Chương 3

Hứa Ân Đường cũng là một trong số đó.

Lần đầu tiên cô gặp anh ta là năm mười hai tuổi, cô đã bị anh ta thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Và cô đã thích anh ta suốt ngần ấy năm.

Lục Khâm cất điện thoại, liếc nhìn màn hình sáng trong tay Hứa Ân Đường rồi hỏi: “Sao em không nghe máy?”

Hứa Ân Đường khẽ cụp mắt xuống, nói: “Em không chú ý.”

“Tổng giám đốc Lục, lâu rồi không gặp.” Có người cầm ly rượu bước tới chào hỏi.

Ánh mắt Lục Khâm rời khỏi người Hứa Ân Đường, đáp lại một tiếng.

Anh ta không cầm rượu, người kia cũng không để tâm, tự mình cạn ly rồi lại hồ hởi trò chuyện thêm vài câu.

Hứa Ân Đường đã quá quen với những tình huống như thế này, đều là người đến trước mặt Lục Khâm để làm quen ghi nhớ.

Người đó cũng không làm phiền lâu.

Sau khi người kia rời đi, Lục Khâm ôm lấy Hứa Ân Đường đi lên lầu.

Bên khu ghế ngồi ở tầng trên, mấy người bạn thân của Lục Khâm đều có mặt.

Chưa đi đến nơi, Hứa Ân Đường đã nghe thấy tên “Triệu Mạn Thi”, ngữ khí rất thân quen.

“Bây giờ người ta là nghệ sĩ vĩ cầm rồi.”

“Về Bắc Thành cũng phải mời bọn mình một bữa chứ.”

Mấy người kia nhận ra bọn họ đang đến thì lập tức ăn ý mà im bặt.

Hứa Ân Đường biết là vì cô.

Cô quen họ hơn mười năm nhưng mỗi lần đứng trước mặt họ, cô luôn có cảm giác mình là người ngoài.

Hà Gia Dục cười toe toét chào cô: “Em Hứa.”

Lục Khâm ôm Hứa Ân Đường ngồi xuống, nhướng mày: “Gọi ai là em vậy?”

Hà Gia Dục: “Thì là em Ân Đường chứ ai, không gọi thế thì gọi là gì?”

Lục Khâm: “Gọi là chị dâu.”

Hà Gia Dục: “A Khâm, cậu đang chiếm tiện nghi của tôi đấy à! Muốn làm anh tôi chắc?”

Hứa Ân Đường lơ đãng nghe mấy công tử đùa giỡn.

Tối nay cô mặc váy dài hai dây màu đen tôn lên làn da trắng, dưới ánh đèn vẫn trắng muốt, không cười thì có vẻ hơi lạnh lùng, hoàn toàn không hợp với bầu không khí xa hoa trụy lạc này.

Một cánh tay của Lục Khâm vắt ngang sau lưng cô, đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua bờ vai mát lạnh của cô, hỏi: “Sao thế?”

“Không sao.” Hứa Ân Đường tìm đại một cái cớ: “Tối qua em ngủ không ngon.”

Lục Khâm: “Vậy lát nữa về sớm một chút.”

Hai người rời đi lúc hơn chín giờ.

Về đến nhà, Lục Khâm vào thư phòng nghe điện thoại, Hứa Ân Đường ngồi trên sofa, mơ màng buồn ngủ, không biết từ lúc nào đã thϊếp đi.

Giấc ngủ không sâu, cô cảm giác được bên cạnh có động tĩnh, lờ mờ mở mắt ra.

Lục Khâm cúi người, đang định đưa tay bế cô dậy.

Cô theo thói quen vòng tay ôm lấy cổ anh ta.

Lục Khâm lại đột nhiên dừng lại, khẽ nhếch môi cười, ngồi xuống sofa, kéo cô lên đùi mình, nghiêng người định hôn.

Hành động đột ngột khiến Hứa Ân Đường tỉnh táo hơn chút, cô theo phản xạ quay mặt đi.

Nụ hôn của Lục Khâm rơi vào khoảng không, hơi thở lướt nhẹ qua gương mặt cô.

Anh ta chỉ khựng lại một chút rồi đưa tay vén tóc bên má cô ra.