Dĩnh Thọ cung.
Vừa nắm tay Hoằng Huy bước vào đại điện, Tư Phức lập tức cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh như dao đang dừng lại trên gương mặt mình.
Sắc mặt nàng không đổi, nhẹ nhàng bước lên trước, hành lễ cung kính: “Thỉnh an ngạch nương, chúc ngạch nương vạn phúc an khang.”
Bên cạnh, Hoằng Huy cũng ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ, giọng trong trẻo: “Hoằng Huy thỉnh an mã ma, mã ma mạnh khỏe.”
Đức phi vốn không quá hài lòng với nàng dâu này vì người là do Hiếu Ý hoàng hậu đích thân chọn. Nhưng nàng ta lại thật lòng thương yêu đứa cháu đích tôn Hoằng Huy.
Nhìn thấy cảnh hai mẹ con cùng nhau đến, sắc mặt nàng dịu đi vài phần, môi khẽ nhếch, vẫy tay gọi: “Hoằng Huy, lại đây với mã ma nào.”
Gương mặt nàng ta được trang điểm khéo léo, tuy có dấu vết thời gian nhưng vẫn giữ được vẻ đoan trang quý phái. Lúc này nụ cười trên mặt nàng khiến vẻ ngoài càng thêm dịu dàng.
Hoằng Huy hơi chần chừ, khẽ nhìn sang ngạch nương rồi mới bước lên. Khi bàn tay nhỏ bé chạm vào tay Đức phi, nàng liền dịu giọng hỏi han vài câu, sau đó mới quay sang nhìn Tư Phức đang đứng cúi đầu.
Nét cười trên mặt nàng ta dần tan, giọng cũng lạnh hơn: “Thôi, đứng dậy đi.”
Tư Phức từ tốn đứng lên, thân hình mảnh mai, gương mặt tái nhợt khiến mí mắt Đức phi khẽ giật, lòng càng không vui. Nàng ta vừa định trách mắng, lại thấy nàng khẽ ngẩng đầu, lộ ra gương mặt đẹp như tranh vẽ.
Ánh mắt Đức phi tối lại, tay siết nhẹ bàn tay Hoằng Huy.
Nàng chưa từng để tâm đến con dâu này, không ngờ lại có dung mạo diễm lệ đến vậy.
Nghĩ cũng đúng, năm xưa Tư Phức được gả vào phủ khi mới mười tuổi, mấy năm qua lại được chăm sóc kỹ lưỡng, giờ đến tuổi rực rỡ nhất, xinh đẹp như hoa nở đúng mùa cũng chẳng lạ gì.
Nhưng xinh đẹp thì sao chứ? Tính tình quá đỗi trầm lặng, chẳng trách không giữ được trái tim của lão Tứ, lại còn để thϊếp thất trong phủ muốn làm gì thì làm.
Nghĩ đến đó, sắc mặt nàng hơi dịu lại, cúi đầu xoa tay Hoằng Huy, rồi sai Xuân Chi mang điểm tâm đến.
Chờ Hoằng Huy ngồi ăn bánh, nụ cười của nàng biến mất, mày hơi chau lại, trầm giọng nhìn sang Tư Phức: “Làm mẹ mà để con bị cảm lạnh, ngươi biết mình đã sai chưa?”
Thấy nàng chỉ cúi đầu, môi mím lại, gương mặt yếu ớt chẳng khác gì hoa mềm trước gió, nàng ta lại càng khó chịu. Giọng cũng thêm phần lạnh lẽo: “Trong phủ lão Tứ con nối dõi vốn ít, ngươi làm chính thê, phải có tấm lòng rộng lượng. Bổn cung đã chọn vài người ngoan hiền, sau khi hồi phủ, ngươi cứ sắp xếp mà tiếp nhận.”
Dù nói gì đi nữa, Tư Phức vẫn luôn nhún nhường, dịu dàng nghe theo, không tỏ chút phản kháng nào. Chính điều đó lại khiến Đức phi cảm thấy bực bội không tên, chẳng biết trút vào đâu.
Cuối cùng, Đức phi chỉ lạnh lùng liếc một cái, rồi phất tay bảo lui, để nàng đưa Hoằng Huy rời khỏi Dĩnh Thọ cung.
Ra đến cửa, gió lạnh lùa qua da thịt. Tư Phức cúi người, tự tay cài lại áo choàng cho con trai, rồi mới nắm tay con bước tiếp.
Chưa đi được mấy bước, liền thấy một người quen từ xa đi đến.
Người ấy mặc áo mũ chỉnh tề, toàn thân là vải quý, chính là thái giám tổng quản của nội đình tên Lý Đức Toàn. Nhìn thấy nàng, ông thoáng sửng sốt, nhưng nhanh chóng cười tươi, lễ phép nói: “Nô tài Lý Đức Toàn, tham kiến Tứ Phúc tấn. Vạn tuế gia nghe nói Phúc tấn đưa A Ca vào cung, lo lắng sức khỏe của tiểu A Ca, nên sai nô tài đến đón.”
Ánh mắt ông lướt qua gương mặt nàng, càng thêm cung kính, hạ giọng nói: “Mời Phúc tấn và Hoằng Huy A Ca tới gặp vạn tuế gia.”
Nghe vậy, Tư Phức hơi khựng lại, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thu lại, che giấu hết mọi cảm xúc. Nàng cúi đầu đáp khẽ: “Làm phiền tổng quản rồi.”
Lý Đức Toàn mỉm cười, cúi người hành lễ, nhẹ phủi tay áo, rồi đi sóng đôi cùng nàng: “Phúc tấn khách khí quá.”