Đêm nay trôi qua rất hỗn loạn.
Sau khi Hovil phát tiết một lần, lý trí dần khôi phục. Hắn hoảng hốt nhìn chằm chằm thân thể nô ɭệ hồi lâu, chợt nhận ra hai người không sử dụng biện pháp tránh thai, chẳng ai ngờ họ sẽ cần dùng biện pháp tránh thai.
Quả thực là sai lầm trí mạng.
“Dậy…” Hắn nghẹn ngào đẩy Karan, phát hiện làn da cô nóng bỏng, tác dụng của thuốc vẫn chưa hết.
Karan vẫn không nhúc nhích.
Sức khoẻ cô không tốt, khi tiêm vắc-xin phòng bệnh đã hôn mê vài lần, cô không thể chịu đựng được tác dụng mạnh của thuốc và sự xâm phạm mất khống chế.
Hovil đứng dậy tìm di động trong đống thảm tầng tầng lớp lớp, để liên lạc với bác sĩ riêng.
Quần áo của hắn vứt khắp nơi.
Tấm thảm cũng lung tung rối loạn, đầy dịch nhầy, dơ đến mức làm người không nghĩ chạm vào.
Hắn nhặt qυầи ɭóŧ rồi mặc vào, phát hiện có vết máu trên đó.
Hắn không muốn tự hỏi nó đến từ chỗ nào.
“Chết tiệt…” Hovil đã tìm được di động.
Sau đó hắn phát hiện không lưu số của bác sĩ riêng.
Trước kia đều do quản gia liên lạc.
Nhưng không thể để quản gia biết chuyện này.
Hovil hít sâu một hơi, nỗ lực bình phục cảm xúc táo bạo.
“Tỉnh dậy!” Hắn lại đẩy nô ɭệ dưới đất.
Karan rêи ɾỉ một tiếng, giọng mũi khản đặc, nghe có vẻ rất thống khổ.
Hovil cũng rất thống khổ.
Hắn bị một đứa nô ɭệ làm ô uế.
Ghê tởm tột đỉnh.
Hovil kìm chế lửa giận, đeo bao tay, nắm lấy mắt cá chân Karan để tách hai chân cô ra, cẩn thận kiểm tra cơ thể cô với tia hy vọng cuối cùng.
“Cút ngay…”
Hắn vừa mới đυ.ng tới Karan, Karan tỉnh dậy.
Đôi mắt đen của cô nhìn chằm chằm vào hắn.
Bởi vì tác dụng của thuốc, đôi mắt cô yếu ớt mà nhiệt liệt, vấn vít quấn quít, tựa như mật ngọt lấy ra từ tổ ong.
Hovil cảm thấy mình bị đẩy thẳng vào lửa.
Địa ngục thiêu đốt ở ngay dưới chân hắn.
Hắn hít thở không thông.
Hắn nuốt nước bọt.
Karan thấy hắn chậm rãi tới gần, mái tóc bạc rực rỡ hơn cả ánh trăng, đẹp hơn ngàn vì tính tú, đôi mắt xanh thẳm đang lướt qua những vết bầm trên da cô, phiêu lưu khắp nơi, như vọng tưởng chui sâu dưới da.
“Đừng chạm vào tôi.” Cô yếu ớt chống cự.
Hovil sờ đến chứng cứ phạm tội, mềm mại làm người thoả mãn.
“Cô phải tránh thai.”
Karan không còn sức lực trợn mắt với hắn.
Vô nghĩa, bằng không sẽ xuất hiện đứa con lai đầu tiên trong lịch sử gia tộc Hovil.
Cũng không chắc… Công tước Bạch Ngân có khả năng sẽ gϊếŧ người diệt khẩu.
Karan nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi dần lấn át đau đớn, cô lập tức giãy giụa muốn trốn.
Hovil vội vàng ngăn cản cô, muốn lấy thứ bên trong cơ thể cô ra ngoài.
Hắn đang trong trạng thái căng thẳng tột độ, áp lực và táo bạo sắp phun trào như núi lửa, nhưng hắn tạm thời chưa nghĩ đến việc “gϊếŧ người diệt khẩu”.
“Buông tôi ra!” Karan đau đớn hô lên.
Hovil không thể chịu đựng được sự giãy giụa của cô nữa, hắn lấy thảm quấn quanh người cô, sau đó lặng lẽ ôm cô lên tầng bốn của lâu đài.
Nơi này có một thư phòng nhỏ.
Khi Tilin thưởng thức bộ sưu tập đồ cổ trong thư viện lớn, Hovil sẽ làm việc ở nơi này để tránh quấy rầy đến cô.
Trong thư phòng có phòng tắm.
Cũng có một ít thuốc.
Hovil lục tung hòm thuốc cũng không tìm thấy thuốc tránh thai.
Hắn cảm thấy toàn bộ lâu đài cũng không có thứ này.
“Sau khi sinh con, sinh hoạt vợ chồng không còn cần thiết.” Đây là nhận thức chung của đại đa số quý tộc. Xã hội thượng lưu có một bộ giao dịch hoàn chỉnh liên quan tới thỏa mãn nhu cầu.
Trong đó có bao gồm việc “sử dụng” hắc nô.
Nhưng Hovil là một gia tộc Cơ đốc giáo lâu đời, nghiêm trang, cao quý và cực kỳ nghiêm khắc.
Bọn họ không bao giờ cúi mình chạm vào những thân xác đê tiện.
Hovil nghĩ đến đây lại bắt đầu hối hận.
Hắn cất thuốc vào hòm, đợi trời sáng thì nghĩ cách giải quyết sau.
Có quá nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, hắn không thể tự đi mua thuốc.
Bọn người hầu có thể giữ kín bí mật, nhưng nếu liên quan đến vấn đề sinh dục, có lẽ bọn họ sẽ nói với Tilin. Hắn có thể nói dối là mua thuốc để dự phòng nhưng như vậy sẽ làm Tilin lo nghĩ…
“Ông đang làm gì…” Karan cuộn tròn trong thảm, nhìn hắn lục tung đồ, trong lòng tràn ngập dự đoán không lành.
Có lẽ hắn đang tìm vũ khí.
Hoặc thuốc độc gϊếŧ người không chớp mắt.
Kẻ phân biệt chủng tộc như Công tước Bạch Ngân chắc chắn sẽ gϊếŧ cô diệt khẩu sau chuyện ngoài ý muốn tối nay.
Karan càng sợ hãi hơn.
“Tôi đã bị triệt sản ở trại nô ɭệ.” Cô nói dối.
Hovil dừng động tác.
Karan chú ý tới đôi môi căng chặt của hắn đã giãn ra một chút, ngay cả ánh mắt cũng không đằng đằng sát khí nữa.
“Mọi nô ɭệ trong trại nô ɭệ đều phải làm.” Karan vội vàng nói.
“Cô không phải nô ɭệ trong trại nô ɭệ.” Hovil lạnh lùng nói: “Raphael nói cô là bạn học của thằng bé. Cô từng là người tự do.”
Khi tỉnh táo, đôi mắt hắn uy nghiêm, cảm giác áp bách rất mãnh liệt.
Mọi lời nói dối đều không có chỗ che giấu.
“Tôi làm ở… ở trạm phòng dịch.” Karan dù sao cũng chỉ là học sinh, nói chuyện hơi vấp một chút: “Tôi nói sai rồi…”
Dù đó có phải lời nói dối hay không, Hovil cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì lời nói của cô.
“Rửa sạch sẽ bản thân mình đi.” Hắn chỉ chỉ phòng tắm: “Cô dơ đến mức có thể mưu sát thị giác của tôi.”
Karan chống tay xuống đất, phát hiện mình không đứng dậy nổi.
Hovil ném quyền trượng cho cô.
“Nhanh lên.” Hắn chán ghét xua tay: “Ta còn phải tắm rửa.”
Hắn thương cho cây quyền trượng chim bụi gai, đêm nay nó đã chịu đủ tra tấn.
Karan chống gậy quẹo vào phòng tắm, định đóng cửa nhưng bị hắn ngăn lại.
“Mở cửa ra.”
Hovil lo lắng cô tự sát trong bồn tắm, hoặc mở cửa sổ nhảy lầu chạy trốn sẽ kích hoạt chuông báo nguy, đánh thức mọi người trong trang viên.
“Lão dê già.” Karan che ngực mắng mỏ.
Karan nghĩ rằng hắn muốn nhìn cô.
Hovil bị xúc phạm nặng nề.
Hắn nổi giận đùng đùng bước lên trước, mới vừa giơ tay, chưa kịp làm gì, Karan đã ngã về phía hắn.
Cô không chịu nổi nữa.
Vắc-xin phòng bệnh, thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh, cơ thể bị thương, tâm lý bị áp lực khủng bố… những điều này đang từng bước đánh sập cô.
Cô rơi vào giấc mộng đen tối, vô tri vô giác.
Cũng không biết qua bao lâu, có người lay cô tỉnh dậy.
Cô nhận ra mình nằm trên sô pha trong thư phòng nhỏ, ngoài cửa sổ tối đen, chưa hừng đông.
Mái tóc bạc mát lạnh xoã trên cánh tay cô.
Hovil đang cúi đầu xem xét mí mắt cô.
Sau khi hắn lay Karan tỉnh lại, hàng mày nhíu chặt rốt cuộc giãn ra: “Cô không được chết ở lâu đài.”
Hắn đứng dậy.
Từng lọn tóc bạc nhè nhẹ lướt qua da thịt cô, Karan bị cào ngứa, vô thức rêи ɾỉ một tiếng.
Hovil mím môi, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Hai giờ nữa là trời sáng.
Còn một giờ nữa là người hầu bắt đầu làm việc.
Còn nửa giờ nữa Raphael sẽ rời giường chạy bộ buổi sáng.
Hắn phải giải quyết mớ hỗn độn này.
“Đứng dậy mau.” Hắn thúc giục.
Karan miễn cưỡng chống người dậy, phát hiện mình đã rửa qua một lần. Hiện tại cô không mặc gì, bọc trong thảm cũ, vừa đói vừa mệt vừa đau, đặc biệt là chỗ nào đó không thể miêu tả, đau đớn làm cả đời này cô không nghĩ đυ.ng vào đàn ông.
Cô uể oải ngồi dậy, bụng réo vang.
Cô cắn răng, không cam lòng nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ giữ bí mật… buông tha cho tôi đi.”
Câu “buông tha cho tôi đi” không tình nguyện này khiến Hovil có chút hưởng thụ.
“Dù cô nói ra cũng chẳng có ai tin.” Hắn lãnh đạm nói: “Mau đứng dậy và cút ra ngoài trước khi trời sáng. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra, cô hiểu chưa?”