Phong Cảnh Phía Dưới

Chương 1

Karan tỉnh dậy do chấn động của xe ngựa.Chiếc xe chở nô ɭệ rời khỏi trạm kiểm dịch, trong xe đều là hắc nô giống cô.

“Hắc nô” không chỉ màu da, mà chỉ chủng tộc “tóc đen”.

Ở đế quốc Anh, mái tóc càng sáng màu càng cao quý.

Hoàng thất thường có mái tóc màu bạc như sữa bò, quý tộc có mái tóc vàng, tầng lớp thấp hơn có màu nâu nhạt, màu đỏ. Tầng lớp thấp nhất không có thân phận công dân, chỉ xứng làm nô ɭệ, là những người có màu tóc đen như Karan.

Cô còn có đôi mắt đen huyền như màu tóc. Điều này khiến thân phận của cô càng thêm đê tiện.

Karan nghe thấy những người lái xe lớn tiếng nói chuyện với nhau.

“Nữ hoàng thưởng bọn chúng cho đại quý tộc tham gia săn thú, bọn chúng thật may mắn.”

Đồng bạn phụ họa: “Chứ còn gì nữa? Đi làm chó cho nhà quý tộc còn có tiền đồ hơn làm lái xe.”

Một người khác liên tục gật đầu: “Đương nhiên, ngoại trừ Công tước Hovil. Sau cuộc vây thú, Nữ hoàng ưu tiên để ngài ấy lựa chọn nô ɭệ mình muốn, cậu đoán xem ngài ấy nói gì?”

“Nói gì?”

“Tôi muốn đứa yểu mệnh nhất.” Người khác hạ giọng, cố ý dùng giọng lãnh đạm chán ghét nói, “Nếu ở chung một mái nhà với thứ này quá ba ngày, tôi sẽ trúng độc mà chết.”

Trên ghế lái phát ra tiếng cười vang.

Đám lái xe cười ra nước mắt: “Nữ hoàng rất vừa lòng với câu trả lời của ngài ấy! Nữ hoàng đã chọn đứa yếu đuối, mong manh nhất cho Đại Công tước Hovil.”

Một người quay đầu, chu môi về phía Karan.

“Kìa, là nó.”

Karan lùi ra sau những người khác, co rúm lại, liều mạng vùi mặt vào đầu gối.

Cô bị thiếu máu, lúc tiêm vắc-xin phòng bệnh ở trạm kiểm dịch, cô đã hôn mê ba lần. Mọi người đều cảm thấy cô quá yếu không ra nổi gió, thậm chí muốn loại cô khỏi danh sách vật phẩm khen thưởng lần này, rồi ném cô đến khu vực săn bắn hắc nô ở vùng ngoại ô.

May mắn Đại Công tước Hovil đã xin Nữ hoàng đứa nô ɭệ “yểu mệnh nhất”.

“Nó bao tuổi, đã trưởng thành chưa?” Đám lái xe vẫn đang thảo luận về cô.

“18 tuổi. Nó là chủng tộc thấp kém, phát triển chậm hơn chúng ta.”

“Cậu đoán bao lâu sau nó sẽ chết ở trang viên của Đại Công tước?”

“Đêm nay chăng?”

“Ha ha ha ha ha!”

Đám lái xe lại cười vang.

Karan sợ hãi ôm chặt bản thân.

Những nô ɭệ khác đều chết lặng, thậm chí ánh mắt của họ còn chẳng buồn nhìn sang chỗ khác.

Bọn họ đến từ các trại nô ɭệ.

Karan thì khác.

Cô từng được một gia đình nhận nuôi, từng đi học, chơi đùa cùng các bạn có màu tóc sáng màu. Mặc dù cũng chịu không ít kỳ thị nhưng cô có chính kiến hơn những đứa trẻ lớn lên trong l*иg sắt.

Gần đây Nữ hoàng đã sửa đổi Hiến pháp, hắc nô bị tước đoạt mọi quyền công dân.

Đội Hiến binh bắt Karan khỏi cha mẹ cô, tống cô vào trại nô ɭệ.

Sau đó cô ngồi trên chiếc xe chở nô ɭệ này.

“Đã đến trang viên Chim bụi gai.” Tài xế nói, dừng xe, mấy vệ binh kéo Karan ra ngoài.

Tay chân, trên cổ cô đều đeo xích sắt.

Xích sắt to hơn cổ tay cô, nặng nề kéo cô xuống, buộc cô phải cong eo.

“Cảm ơn Nữ hoàng!”

“Nữ hoàng vạn tuế! Cảm ơn lễ vật của người!”

Một giọng nói trong sáng, một giọng nói giảo hoạt vang lên.

Karan miễn cưỡng ngẩng đầu, thấy một cặp song sinh như thiên sứ đứng nghênh đón trước cửa.

Bọn họ là con trai trưởng Raphael và con thứ Arnold của Đại Công tước Hovil.

Bọn họ mặc quần áo xa hoa, đeo đao săn thú bên hông, gương mặt trắng bóc, đi giày cao và cứng. Mái tóc của họ trắng như bạc, gần như màu tóc của người trong hoàng gia, khuôn mặt của họ đẹp đến nỗi ngay cả những họa sĩ giỏi nhất thế giới cũng không thể mô tả được một phần trăm vẻ đẹp của họ.

Thật khó tưởng tượng cha mẹ bọn họ có vẻ đẹp hoàn mỹ thế nào.

Phía sau bọn họ là trang viên rộng lớn xa hoa mênh mông vô bờ.

Đó là toà nhà hình chóp chỉ nhỏ hơn lâu đài hoàng gia một chút, hai tháp đồng hồ, một giáo đường, hồ nhân tạo rộng hơn bảy trăm mẫu, xung quanh là khu vực săn bắn tư nhân, sân gôn, trại nuôi ngựa, sân bay, có một cổng phụ dẫn đến đường đua tư nhân trải dài 50km, cùng với sòng bạc xa hoa nhất của thủ đô.

Chi phí duy trì tòa trang viên này trong một ngày còn lớn hơn số tiền mà nhiều gia đình cả đời mới kiếm được.

Ở gia tộc Hovil, tiền tài chỉ là con số.

Nam chủ nhân trang viên Chim bụi gai vĩnh viễn đẹp trai, giàu có nhất đất nước.

Nhóm vệ binh cung kính chào anh em song sinh.

“Chúng tôi giao món quà của Nữ hoàng cho các cậu, tiểu Công tước.”

Hai anh em kiêu căng gật đầu.

Chờ nhóm vệ binh quay người lại, bọn người hầu kéo Karan đi, mang vào trong trang viên.

“Quỷ tha ma bắt, về sau nó sẽ ở trong lâu đài của chúng ta sao?” Arnold hỏi anh trai.

Raphael xoa tay, bình tĩnh trả lời: “Không đời nào, cha sẽ không cho phép một đứa hắc nô xuất hiện trong tầm mắt.”

“Khi nào cha trở về?”

“Đêm nay.”

Arnold dừng chân, ngừng trước cửa, quay đầu lại nhìn về phía Karan.

Nó đột nhiên hỏi: “Chúng ta có thể tìm chút việc vui nhỉ?”

Đứa nô ɭệ này trông nhỏ nhắn mảnh khảnh, tuy mặc quần áo rách nhưng có thể thấy làn da trắng muốt qua mấy chỗ rách.

Thân thể thuần khiết và vẻ nhu nhược đáng thương đều rất động lòng người.

Raphael thờ ơ, cảnh cáo em trai: “Dù sinh hoạt cá nhân của mày hỗn loạn đến đâu nhưng nếu mày dám can đảm chạm vào một đứa hắc nô, cha nhất định sẽ bóp chết mày.”

“Cha về muộn, sẽ không biết đâu.”

Arnold đuổi bọn người hầu, sau đó lôi kéo Karan đến hành lang tầng một của lâu đài.

Karan cảm thấy lo lắng.

Cô nhìn Raphael, cuối cùng không nhịn được cầu xin: “Cứu tôi, Raphael…”

Arnold cho cô một bạt tai: “Sao mày dám gọi tên anh trai tao!”

Tiếng nói trong trẻo làm Raphael có chút kinh hoảng.

Cậu ta kéo Arnold đang chuẩn bị động thủ, đưa khăn tay cho em trai: “Tao cảnh cáo mày đừng chạm vào hắc nô. Nếu bị cha biết, tháng sau mày đừng nghĩ đặt chân vào lâu đài. Cha sẽ bắt mày đi trạm phòng dịch ở.”

Arnold cười lạnh một tiếng: “Tốc chiến tốc thắng, cha sẽ không biết đâu.”

Nó ném khăn tay, kéo quần áo của Karan xuống. Karan kinh hô, một chốc đã bị nó đè lên cây cột.

Bỗng nhiên, có tiếng xe ngựa từ đường chính.

Người Arnold run một chút.

Raphael nhanh chóng kéo em trai ra, sau đó luống cuống tay chân, không tình nguyện quấn quần áo bao Karan lại.

“Cha đã trở về!”

“Chẳng phải anh nói đêm nay cha mới về sao?” Arnold kinh hoảng sửa sang lại quần áo, vuốt thẳng từng lọn tóc rối.

“Tao không biết!” Raphael nâng tông giọng, không áp được sợ hãi, “Gặp quỷ, mày là đồ ngu, mày xé rách quần áo của nó rồi! Chúng ta biết đi đâu tìm vải rách trùm nó lại đây!”

Arnold nhìn xung quanh, muốn tìm chỗ giấu Karan đi.

Nhân lúc hai người bọn họ bận rộn kinh hoảng không biết làm sao, Karan thoát khỏi tay Raphael, liều mạng chạy đi, sau đó bị một vật cứng đυ.ng ngã ở chỗ ngoặt.

Xung quanh yên tĩnh.

Cặp sinh đôi hít hà một hơi, nghe rõ tiếng thở của họ.

Karan té lăn trên đất.

Trước mặt cô là một đôi giày da hươu, cặp chân thon dài thẳng tắp, bao tay tơ lụa trắng và quyền trượng chim bụi gai màu bạch kim. Sau đó cô nhìn lên trên, thấy một gương mặt điển trai lạnh lùng có phần giống cặp anh em song sinh kia, nhưng lớn tuổi hơn nhiều.

Người đàn ông này có mái tóc dài màu bạc trắng, sáng và lạnh, dài đến thắt lưng, chải chuốt cẩn thận ra sau tai. Hàng mi dài, chiếc mũi cao, cặp mắt xanh thăm thẳm, thâm trầm và tĩnh lặng, không chút cảm xúc, khiến người ta liên tưởng đến cánh đồng tuyết bất tận.

Ông ta chính là chủ nhân của trang viên Chim bụi gai.

Đại Công tước Hovil.

Cũng vì màu tóc và tên dòng họ mà mọi người thường gọi ông ta là “Công tước Bạch Ngân”.

Raphael và Arnold đều choáng váng.

Đứa hắc nô này va phải cha của họ.

Điều này đáng sợ gấp vạn lần việc bị bắt quả tang làm loạn với một đứa hắc nô.