Chủ nhà, Lâm Tú Tài cũng đã xin nghỉ ở Thanh Phong Thư Viện, giờ phút này đứng ngay trong sảnh lớn, lo lắng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ đóng chặt.
Tiếng bà đỡ dần to hơn, tiếng sản phụ càng lúc càng yếu, khiến ai nấy cũng như treo trái tim lên tận cổ.
“Phu nhân, cố lên chút nữa thôi, đứa nhỏ sắp ra rồi!”
“Mau! Mau lấy miếng nhân sâm cho phu nhân ngậm!”
Nhà thường dân khó có được nhân sâm quý để dự phòng, chỉ có nhà Tú Tài như Lâm gia mới đủ điều kiện.
Đứng canh ngoài cửa, Lâm Tú Tài cuối cùng không nhịn nổi, đến gần cánh cửa, nói vọng vào qua câu đối liễn hai bên: “Nương tử, đừng sợ. Cố gắng thêm chút nữa. Vi phu vẫn luôn ở đây đợi nàng.”
Lâm Tú Tài là người đọc sách, thường ngày luôn dè dặt, hôm nay lại hiếm khi để lộ cảm xúc như thế.
Có lẽ là miếng nhân sâm đã phát huy tác dụng, cũng có thể là do những lời chân tình của tướng công khiến nương tử cảm nhận được tình yêu và sự lo lắng từ chàng. Đột nhiên, trong lòng nàng trỗi dậy một nguồn sức mạnh mạnh mẽ. Nàng nghiến chặt răng, một lần nữa gồng người rặn mạnh.
Dường như đứa bé trong bụng cũng không muốn từ bỏ. Cuối cùng, trong khoảnh khắc Chúc Kiều lấy lại tinh thần một lần nữa, dưới sự phối hợp vững vàng và thuần thục của bà đỡ, đứa trẻ đã thuận lợi chào đời. Tiếng khóc vang vọng khắp căn phòng.
Ầm!
Bên ngoài, tầng mây nặng nề đã bao phủ suốt mấy ngày cuối cùng cũng có động tĩnh. Một tiếng sấm nổ vang trời, ngay sau đó là cơn mưa lớn như trút nước, xua tan bầu không khí ngột ngạt, căng thẳng đè nặng trong lòng mọi người.
Người trong và ngoài phòng nghe thấy tiếng động ấy đều không nhịn được mà lộ ra vẻ vui mừng.
“Chúc mừng Lâm tướng công, mẫu tử bình an. Đứa trẻ này vừa sinh ra đã khiến trời đất lay động như thế, chắc chắn là đứa trẻ may mắn.”
Vυ' già lau sạch sẽ đứa bé rồi bọc cẩn thận trong tã mềm, nhẹ nhàng đặt vào tay Lâm Thanh Huyền.
Tã lót nhỏ bé, mềm mại không tưởng, khiến động tác của Lâm Thanh Huyền cũng có phần cứng ngắc. Hắn vô cùng cẩn thận ôm đứa trẻ vào lòng.
Vừa cúi đầu nhìn thì chạm phải đôi mắt đen láy long lanh, không khỏi ngẩn người kinh ngạc.
Phượng Miên mở mắt trong vòng tay ấm áp. Tuy đôi mắt trẻ sơ sinh vẫn chưa thể nhìn rõ, chỉ thấy lờ mờ những dáng hình mơ hồ, nhưng cậu vẫn nhận ra cho dù cách một lớp sương mù, cậu cũng không thể nào nhầm được gương mặt xuất chúng của người ấy. Phụ thân ruột của mình ở kiếp này.