Trong Tay Kẻ Điên

Chương 5

Trang lúng túng kéo màn hình xuống, Thùy cười gượng:

“Ờ thì… cũng đẹp thật, nhưng mà nhìn ánh mắt đó… ai cũng thấy có gì đó không ổn rồi.”’

Ba cô gái đều không ngờ Khánh My và Dương Thành Nam, lại liên quan nhau đến như vậy. Cứ nghĩ là tiền bối và hậu bối thôi chứ.

Khánh My ngồi lặng giữa căn phòng, mắt nhìn trống không vào khoảng bàn trống phía trước.

Cô nhận ra, cái gọi là “tìm hiểu nhau” vốn dĩ ngay từ đầu… chỉ là một phía.

Từ sau hôm nhìn thấy bức ảnh đó, Khánh My không nhắn tin cho Dương Thành Nam nữa.

Cô không giận cũng chẳng trách, cô chỉ... mệt.

Mỗi lần nhắn, đều là cô mở lời.

Mỗi tin nhắn nhận được, đều là những câu trả lời cộc lốc, hờ hững như thể anh đang sống trong một thế giới khác nơi không có cô.

Vậy thì ở lại làm gì, khi sự tồn tại của mình cũng chẳng khác gì một cơn gió thoảng?

Những lần vô tình gặp anh ở sân trường, hành lang khoa, hay thư viện, Khánh My đều cố tình bước chậm lại hoặc đổi hướng.

Có lần, hai người đi ngang nhau, khoảng cách chưa đầy hai bước chân.

Ánh mắt Dương Thành Nam vẫn thế vô cảm, không lay động.

Khánh My mỉm cười rất nhẹ rồi bước qua, như người xa lạ.

Và Dương Thành Nam, cũng không gọi cô lại.

Cho đến một chiều cuối tuần, khi buổi tập nhóm vừa kết thúc, Khánh My nhận được một lời mời uống trà sữa từ một đàn anh năm ba cùng khoa Nguyễn Quang Duy.

Quang Duy không phải kiểu đẹp trai nổi bật, nhưng có nụ cười ấm và đôi mắt rất thật.

Anh từng hướng dẫn cô làm seminar hôm đầu năm học, đôi lần giúp cô tìm tài liệu trong thư viện, và dường như… luôn vô tình xuất hiện mỗi lúc cô cần.

Hôm đó, Quang Duy nhìn cô rất nghiêm túc:

“Anh biết em đang thích một người khác. Nhưng nếu em sẵn lòng cho người mới một cơ hội… thì anh muốn là người đó.”

Khánh My im lặng vài giây rồi gật đầu.

Không phải vì cô đã rung động.

Mà vì cô biết, nếu cứ đứng mãi ở một nơi mà người ta không hề ngoảnh lại, thì người lãng phí cả tuổi trẻ… là chính mình.

Cô không thể vì một người, một mối tình không rõ ràng, mà ngáng chân mình mãi.

Vậy nên cô bắt đầu mở lòng.

Những buổi trò chuyện qua tin nhắn, những lần gặp nhau ở quán cà phê gần trường, một vài lời hỏi han nhẹ nhàng giữa ngày.

Quang Duy không hấp tấp, cũng không ép cô phải trả lời điều gì.

Anh cứ kiên nhẫn bên cạnh, như thể tin rằng chỉ cần thời gian đủ lâu, mọi tổn thương đều có thể chữa lành.