"Thị vệ trong Vương phủ đâu rồi? Mấy hôm trước rõ ràng xung quanh toàn là thị vệ canh giữ chúng ta mà!"
Giọng Ôn Linh chậm rãi vang lên: "Ngươi nhìn sắc trời ngoài cửa sổ xem, là ban ngày hay ban đêm?"
Thính Âm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy bên ngoài vừa rồi trời vẫn còn nắng chang chang, giờ đây đã mây đen giăng kín, mọi thứ xám xịt mù mịt, như thể bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ.
Ánh sáng yếu ớt chẳng giống ban ngày chút nào, mà càng giống ban đêm hơn.
Thính Âm vừa bị cái xác treo cổ của Cao Chi dọa choáng váng, hoàn toàn không để ý đến tình hình bên ngoài: "Sao... sao lại thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
"Toàn bộ Vương phủ đã bị người ta bày trận, chỗ chúng ta là trận nhãn cuối cùng, nếu vừa rồi ngươi bị lừa mở cửa, Trừu Hồn Trận này sẽ thành công."
Ôn Linh vừa đi một vòng trong phòng, đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nàng ngẩng đầu, dường như nhìn xuyên qua cánh cửa đóng chặt ra bên ngoài, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp trong veo, một tia sáng màu cam rực rỡ lóe lên: "Trừu Hồn Trận thành, tất cả mọi người trong Vương phủ đều sẽ hồn lìa khỏi xác mà chết, khí vận của Thần Vương phủ cũng sẽ bị rút cạn sạch."
"Nơi này, sau này sẽ biến thành tử địa, ai đi ngang qua cũng gặp xui xẻo."
Nghe Ôn Linh nói xong, cả người Thính Âm rùng mình một cái.
"Vậy là có kẻ muốn đối phó với Thần Vương phủ, chúng ta chỉ là vật hy sinh xui xẻo thôi, phu nhân, sao chúng ta lại xui xẻo thế này!"
Thính Âm lại sắp khóc: "Không sao đâu phu nhân, nhiều người chúng ta cùng đi, trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng có bạn đồng hành..."
"Không phải," Ôn Linh tò mò hỏi: "Sao ngươi cứ luôn miệng nói chuyện đi xuống Hoàng Tuyền thế, ngươi rất muốn đi xuống Hoàng Tuyền lắm à?"
Thính Âm nghẹn lời, nàng mấp máy môi, không biết nên đáp lại thế nào.
Ôn Linh không nói nhảm nữa.
Nàng lẩm nhẩm khẩu quyết, đi theo phương bộ, cuối cùng dừng lại bên cạnh kệ Bác Cổ trong phòng.
Lật bức thư họa treo trên kệ lên, để lộ ngăn tối phía sau.
Dùng tay không mở ngăn tối, ngăn tối không hề nhúc nhích.
Khi Ôn Linh dùng ngọn lửa màu vàng cam bao lấy tay rồi mở lại, bên ngoài ngăn tối xuất hiện một lớp sương mù mỏng màu đen.
Lớp sương mù đen bị ngọn lửa sáng rực đốt cháy, nhanh chóng tan biến hết.
Lần này mở lại, chỉ cần kéo nhẹ là mở được.
Một luồng mùi hôi thối tanh tưởi xộc vào mũi, bên trong ngăn tối lại đặt một trái tim màu đỏ đen.
Trái tim chỉ lớn bằng nắm tay, vẫn đang không ngừng đập bên trong.
"Tìm thấy ngươi rồi, trận nhãn." Ôn Linh khẽ nheo mắt, ánh mắt tối lại.
Thính Âm không nhịn được muốn nôn: "Phu nhân, đây là thứ gì vậy? Nhìn và ngửi đều thấy ghê quá, không phải là tim của con vật nào đó chứ?"
Ôn Linh: "Không phải."
Chưa đợi Thính Âm hỏi thêm, Ôn Linh nói thẳng: "Đây là tim trẻ con, hơn nữa không phải chỉ là tim của một đứa trẻ, mà là do tim của chín đứa trẻ ghép lại thành."
"Trái tim ghép từ tim của chín đứa trẻ ư?! Oẹ...!!"
Thính Âm không nhịn được nữa, ôm ngực quay đầu sang một bên nôn thốc nôn tháo, sắp nôn cả mật xanh mật vàng ra ngoài.
Ôn Linh liếc nhìn nàng một cái, suy nghĩ một lát, vẫn tốt bụng không nói ra những lời phía sau.
Trái tim này tuy được ghép từ tim của chín đứa trẻ, nhưng thực tế số trẻ cần dùng còn nhiều hơn chín rất nhiều.
Có thể trong mười đứa trẻ mới có tim của một đứa là phù hợp.
Nói cách khác, để làm ra trái tim này có lẽ cần phải gϊếŧ hại hàng ngàn đứa trẻ mới thành công.
Nếu Thính Âm biết được điều này, e rằng sẽ suy sụp mất.
Thính Âm bây giờ cả người đã không ổn rồi, nàng lùi liền mấy bước, giữ một khoảng cách rất xa với ngăn tối kia, lúc này mới run rẩy hỏi: "Tại sao trong phòng tân hôn lại có thứ này? Rốt cuộc là ai đã bỏ vào đây? Phu nhân, bây giờ chúng ta phải làm sao ạ?"
Ôn Linh khẽ nheo mắt lại, trong lòng đã có quyết định.