Vương Phi Bói Toán Quá Chuẩn, Nuông Chiều Bạo Quân Thắng Lớn Rồi

Chương 3: Ai đứng ngoài kia?

Người bên ngoài kia là ai?

Khi Ôn Linh tỉnh lại lần nữa, bên ngoài đã là mặt trời lên cao.

Nàng bị tiếng khóc nức nở đứt quãng bên đầu giường đánh thức, đầu có chút đau nhức.

Đầu óc Ôn Linh bây giờ vẫn còn hơi hỗn loạn.

Nàng vốn là Ngôn Linh cuối cùng còn sót lại ở một thế giới khác, nhận sự cung phụng của vạn ngàn tín đồ.

Vì tiên đoán cho nhân loại về thiên tai hủy diệt sắp xảy ra, tiết lộ thiên cơ, nên bị phản phệ, chịu thiên phạt, hồn phi phách tán, thân tử đạo tiêu.

Không ngờ tối hôm qua tỉnh lại lần nữa, lại biến thành đích trưởng nữ ngốc nghếch bẩm sinh của nhà Hộ bộ Thượng thư, cũng là Thần Vương phi vừa mới thành thân hôm qua.

Vốn còn tưởng là xuyên không, kết quả phát hiện trong cơ thể này lại có tàn hồn thuộc về nàng.

Đây vốn dĩ là cơ thể của nàng, hay nói cách khác, Ôn Linh này chính là nàng.

Bởi vì bản thể linh hồn của nàng chưa tới, nên nàng mới bẩm sinh hồn phách không đầy đủ, ngốc nghếch suốt mười tám năm.

Ôn Linh chống đầu ngồi dậy từ trên giường, tiếng khóc đứt quãng bên đầu giường đột ngột dừng lại.

“Tiểu thư, à không, phu nhân, người tỉnh rồi?”

Bên đầu giường có một tiểu nha hoàn mặt tròn kinh ngạc vui mừng nói.

Tiểu nha hoàn mặt tròn tên là Thính Âm, là con gái ruột của vυ' nuôi đã qua đời của nàng, cũng là người duy nhất trong Ôn gia đối tốt với nàng.

“Tiểu thư người không biết đâu, người được Vương gia đưa về đã hôn mê suốt một ngày một đêm rồi!”

“Lúc Vương gia đưa người về toàn thân đầy máu, đáng sợ lắm, nô tỳ còn tưởng tiểu thư người xảy ra chuyện gì rồi!”

Thấy Ôn Linh tỉnh lại, Thính Âm bắt đầu lải nhải không ngừng.

Có lẽ đã quen với việc Ôn Linh ngốc nghếch bẩm sinh không đáp lời mình, nên nàng nói chuyện giống như đang tự lẩm bẩm hơn.

"Phu nhân, người đói rồi phải không ạ? Nô tỳ có giấu được hai miếng bánh táo đỏ trong đám cưới hôm kia đây, người ăn tạm lót dạ trước đi, nô tỳ ra nhà bếp bên ngoài làm chút đồ nóng cho người ăn."

Thính Âm cẩn thận lấy gói bánh táo đỏ được bọc trong khăn tay trên bàn, đưa cho Ôn Linh.

Ôn Linh mở khăn tay ra, cầm bánh táo đỏ lên cắn một miếng, ưʍ... đậm đà ngon quá!

Nàng là Ngôn Linh duy nhất ở thế giới khác, nhận hương khói và đồ cúng tế của loài người.

Nhưng nàng không nếm được mùi vị thức ăn của con người.

Mãi đến bây giờ mới biết, hóa ra thức ăn của nhân loại lại ngon đến thế!

Có một khoảnh khắc, Ôn Linh cảm thấy ngàn năm làm Ngôn Linh ở nhân gian của mình thật lãng phí.

"Phu nhân người ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn, nô tỳ đi làm chút đồ ăn nóng cho người."

Thính Âm thấy Ôn Linh ăn ngấu nghiến mà xót hết cả ruột.

Đúng lúc Thính Âm định đẩy cửa đi ra ngoài, Ôn Linh đang ngồi trên giường bèn kéo tay nàng lại, khẽ ra hiệu: "Khoan đã, đừng ra ngoài."

Thính Âm tưởng Ôn Linh sợ hãi khi ở một mình trong môi trường xa lạ, nàng kiên nhẫn an ủi: "Phu nhân đừng sợ, đây là Vương phủ, là nhà của người sau này, ở đây rất an toàn..."

"Cốc cốc cốc..."

Lời nàng còn chưa dứt, cửa phòng đột nhiên bị gõ nhịp nhàng từ bên ngoài.

"Ai đó?" Thính Âm đành quay đầu lại hỏi lớn.

Bên ngoài vọng đến giọng một nữ nhân: "Là ta, Cao Chi đây, phu nhân tỉnh chưa? Ta đến đưa nước nóng cho phu nhân."

Cao Chi là một nha hoàn hồi môn khác của Ôn Linh.

Chỉ có điều nàng ta là người do kế mẫu và nhị tiểu thư cử tới, vào hôm thành thân kia, từ lúc ra khỏi cửa thái độ đối với Ôn Linh đã lạnh nhạt thờ ơ, rất kiêu ngạo.

Giống hệt những hạ nhân khác trong Ôn gia coi thường Ôn Linh.

Thính Âm vừa nghe bên ngoài là Cao Chi liền tức giận, nàng lẩm bẩm chửi rủa định đi mở cửa: "Ngươi còn biết mang nước nóng đến cho phu nhân cơ đấy à? Từ lúc phu nhân về hôm kia đến giờ chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu, ngươi đã chạy đi đâu hả..."

"Đừng mở cửa."

Giọng Ôn Linh lại vang lên.