Tên Ngốc Của Bạo Quân Mang Thai Chạy Trốn Rồi!

Chương 10: Bị khi dễ

Cổ Giang Vọng Nam lệch hẳn sang trái, cậu nhăn mặt rên khẽ, mắt lim dim mơ màng: “Trẹo cổ rồi.”

Thu Nhược: “…”

La Cảnh: “…”

Giang Vọng Nam nói với Miêu Quyên: “Không sao đâu, nếu ngươi muốn đi, thì cứ đi.”

Ép buộc không bao giờ ngọt ngào.

Miêu Quyên nắm dây túi hành lý, không nói cảm ơn, không ngoảnh đầu lại, bước thẳng ra khỏi phòng.

Giang Vọng Nam như người mộng du, lại nằm xuống, giữ thẳng cổ, hơi thở dần ổn định, còn lèm bèm hỏi: “Bữa sáng ăn gì vậy?”

Thu Nhược sợ cậu uất ức trong lòng, thấy cậu còn hỏi chuyện ăn uống thì thở phào nhẹ nhõm, mặt đầy khổ sở: “Nương nương, người quên rồi ư? Bữa sáng ngự thiện phòng chưa từng có phần của Hy Doanh cung chúng ta.”

Giang Vọng Nam bật dậy như cá nhảy, suýt nữa trẹo cổ lần nữa: “Cái gì?”

Thu Nhược nói: “Nương nương đói ạ?”

“Cũng chưa đói lắm, thôi ngủ tiếp, trưa chắc có cơm chứ?” Giang Vọng Nam lười biếng ngáp một cái, tay chân mềm nhũn.

Thu Nhược mặt mày khó xử: “… Có, có ạ… chỉ là…”

*

"Nếu còn nhịn nữa, ta chính là chó!"

Mi mắt của Giang Vọng Nam nặng trĩu, không chống đỡ nổi, cậu phẩy tay uể oải: “Vậy được rồi, đến lúc đó gọi ta dậy một tiếng, cảm ơn nhé.”

Dứt lời, cậu lại nằm xuống, diễn luôn một màn ngủ thϊếp trong ba giây.

Thu Nhược và La Cảnh rón rén lui ra ngoài, khép cửa cẩn thận.

Giữa trưa, không cần ai gọi, Giang Vọng Nam tự tỉnh đúng giờ.

Thu Nhược bưng cơm trưa lên, ba món một canh.

Một đĩa rau luộc, một đĩa cần tây xào thịt, một đĩa củ cải muối nhỏ, một bát canh đậu phụ.

Giang Vọng Nam vừa ngồi xuống, đã ngửi thấy mùi gì đó quái lạ: “Sao mấy món này có mùi lạ lạ?”

Cậu gắp miếng thịt duy nhất trong đĩa cần tây, đưa lên gần mũi, phát hiện trên đó có... lông xanh mốc meo.

Rau cải thì vàng úa, lá nhăn nheo, còn dính cả xác sâu xanh.

Củ cải khô thì nhớp nháp, dính một lớp dịch nhầy trong suốt, nhìn chẳng khác gì nước miếng thiu.

Canh đậu phụ khỏi phải nói, trên mặt nổi đầy tro bụi, chẳng rõ là nước rửa nồi kiểu gì.

Thứ gì vậy trời? Khi dễ người ta à?

Giang Vọng Nam ném đũa cái rầm: “Các ngươi cũng ăn mấy thứ này à?”

Thu Nhược mím môi không nói.

La Cảnh, còn nhỏ nên không giấu được gì, thật thà nói: “Hồi bẩm nương nương, ngự thiện phòng cho chúng nô tài ăn bánh bao khô cứng, nô tài răng tốt mà cũng nhai không nổi, ai nấy đều nhắm mắt nhắm mũi nuốt với nước lã.”

Cả buổi chưa ăn gì, bụng Giang Vọng Nam reo ục ục, rồi mắt cậu sáng lên: “Ta không có lương tháng sao? Gom ít bạc, đi đổi chút đồ ăn cũng được chứ?”