Cá Mặn A Và Lão Đại O Quyến Rũ

Chương 18

Thành khẩn liếc nhìn đối phương, Ôn Cẩm thực sự không thể nhìn nổi viền ren đen kia, ngón tay khẽ chỉ xuống, thật lòng nói: "Hay là cô về mặc quần vào đi?"

Thiệu Ngu Tốt tức đến thở dốc, không nhịn được muốn xé bức. Ôn Cẩm lạnh nhạt liếc cô ta một cái.

Vừa chuẩn bị nói: "Bạn học, tự trọng."

Kết quả, tay Thiệu Ngu Tốt vừa giơ lên, đã bị người từ phía sau nắm lấy.

Ý định ban đầu của Nguyễn Thính Chi là muốn đợi Ôn Cẩm đến gần, tiến thêm một bước thăm dò.

Cô theo quán tính bước những bước chân đều đặn, đi ra chưa được mấy bước, phát hiện người không theo tới.

Thế là cố ý điều chỉnh tốc độ, bước chân tự nhiên mà vậy lại chậm đi nửa nhịp.

Đi bộ theo tiết tấu chậm nửa nhịp này được một phút đồng hồ, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Nguyễn Thính Chi nhíu mày, kiên nhẫn cạn kiệt, xoay đầu lại, nơi xa chỉ còn một bóng người nhỏ xíu như vệt hồ.

Hành lang dài như vậy, tiết tấu của Ôn Cẩm giống như rùa bò.

Vậy mà, người luôn cố gắng kiềm chế bản thân, người có thể gánh vác cả gia tộc Bách Hoa nhỏ bé, Nguyễn gia chủ bỗng nhiên lộ ra một vẻ ghét bỏ không thể chịu nổi. Nghĩ đến tốc độ đi bộ của người này trong màn mưa ngày đó.

Cô chợt hiểu ra, đây là thói quen đi bộ của người ta, làm việc gì cũng lười biếng, chậm chạp, không chú ý hiệu suất.

Vậy thôi, núi không đến với cô, cô đành tự mình quay về.

Kết quả là nghe thấy câu nói cuối cùng của Ôn Cẩm, cô bảo những cao tài sinh hệ Cổ Võ đang vây đánh mình mặc quần bó vào.

Nguyễn Thính Chi nhịn xuống nụ cười tự nhiên nảy sinh trong lòng, giữ vẻ mặt điềm tĩnh thuần khiết như một đóa thược dược trắng, đâu ra đấy lộ ra trước ngực chiếc thẻ chủ tịch đại diện cho tác phong và kỷ luật của Đại học Liên bang.

Đôi mắt nai ngước lên, như một chiếc lá sen buổi sớm hứng đầy sương móc, nhìn chằm chằm Thiệu Ngu Tốt nói: "Trong trường học, chỉ cần không ở sân huấn luyện, mọi hành vi đánh nhau vi phạm quy tắc đều thuộc hành vi vi kỷ nghiêm trọng, theo điều 230 nội quy trường học, trừ 300 tích điểm của học sinh đó."

Thiệu Ngu Tốt hối hận mấy ngày trước không thừa dịp đối phương bệnh mà lấy mạng Nguyễn Thính Chi, chủ quan, để cho kẻ địch hèn mọn phát triển.

Cô ta khạc một tiếng: "Đm!"

Nguyễn Thính Chi: "Chửi bậy, trừ 100 tích điểm."

"Tao đặc biệt..."

Nguyễn Thính Chi: "Thêm 100 nữa."

Miệng Thiệu Ngu Tốt há hốc, không nói nên lời: ...

Ánh mắt Nguyễn Thính Chi dời xuống, rồi im lặng một giây: "Trừ thêm 1000."

Thiệu Ngu Tốt nổi đóa: "Đồng học, cô nói phải trái một chút. Tôi biết cô vì chuyện phân hóa mấy ngày trước mà canh cánh trong lòng, hận thù Suối tỷ của chúng tôi, nhưng tôi vừa rồi cũng không nói gì, dựa vào cái gì mà trừ của tôi 1000 tích điểm?"

Nguyễn Thính Chi giữ vẻ mặt thuần khiết như một đóa tiểu bạch hoa, làm ra thủ thế giống hệt Ôn Cẩm, ngón tay dời xuống.

Thuần khiết nói: "Điều 123 khẩu hiệu trường học của Đại học Liên bang: Không được phép đi dép lê hoặc chỉ mặc áσ ɭóŧ, qυầи ɭóŧ (trừ qυầи ɭóŧ kiểu Tây) vào lớp học, không được phép mặc áo ngực rộng, quần áo không chỉnh tề, cũng không được phép mặc trang phục kỳ dị. Nam sinh không được phép để tóc dài, nữ sinh không được phép tô son, đeo dây chuyền, nhẫn và các đồ trang sức khác... Không được phép vén váy không mặc quần bó, khoe khoang khắp nơi lộ hàng lẳиɠ ɭơ."

Thiệu Ngu Gia lộ hàng lẳиɠ ɭơ: "Cô lừa ai!"

"Trong nội quy trường học căn bản không có điều cuối cùng đó."

Nguyễn Thính Chi không chút hoang mang lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh HD chiếc váy bị gió tốc lên của Thiệu Ngu Tốt.

Sau đó giải quyết công việc chung, gửi tấm ảnh cho thầy chủ nhiệm, rồi nói: "Sẽ có ngay thôi."

Ôn Cẩm ngước mắt lên, liếc nhìn Nguyễn Thính Chi. Không hổ là nữ chủ Omega sắp hắc hóa trong tương lai, xinh đẹp.

Đáng tiếc, chính là phiền phức, đánh một quyền, quay đầu đám người này ghi hận trong lòng lại sẽ bị cắn trúng.

Lại nói Thiệu Ngu Gia và bạn đi cùng Lam Tư Tư đồng loạt trợn tròn mắt: "..."

Các cô ta đồng loạt quay đầu nhìn về phía đại tỷ đại Lạc Khê.

Lạc Khê ngẩng đầu ưỡn ngực, thậm chí còn cao ngạo kéo khóa áo khoác lên, hôm nay cô ta mặc quần dài.

Bước đến trước mặt Nguyễn Thính Chi: "Trưa có rảnh không? Ăn cơm chung."

Nguyễn Thính Chi: "Không rảnh."

Ôn Cẩm nghĩ thầm, tới rồi tới rồi, tra A cường thủ hào đoạt cảnh kinh điển tới rồi.

Kết quả Lạc Khê bỏ qua mái tóc xoăn dài màu nâu của cô, cũng không thèm để ý, tinh chuẩn bắt lấy cánh tay Ôn Cẩm đang định chậm rãi rời đi.

Mặt mũi tràn đầy phức tạp: "Vậy... cô ăn cơm chung với tôi."

Phòng ăn quá ồn ào, cô là đến dưỡng lão.

Dưỡng sinh phải có một quả trứng ốp la, khỏe mạnh dưỡng dạ dày.

Ôn Cẩm không hứng thú lắm với mấy lời sáo rỗng, chân tình thực cảm há miệng từ chối.

Lạc Khê như nhìn thấu tâm tư cô, uy hϊếp nói: "Hôm qua bác Ôn nhờ tôi hỏi cô khi nào về nhà?"