Thầy Lý bị ý nghĩ "một miếng muốn ăn no" phi thực tế của Ôn Cẩm làm cho kinh ngạc, nheo mắt lại, ra dáng một người thầy giáo, giảng giải độ khó của ngành."Em có biết trong vũ trụ của chúng ta, mỗi năm có bao nhiêu Alpha/Omega có tinh thần lực cấp A trở lên muốn vào hệ Dược Tề của Đại học Liên bang không?"
Ôn Cẩm lắc đầu.
"Ba mươi tỷ."
Ôn Cẩm khẽ "ồ" một tiếng, con số đó có hơi khoa trương.
Thầy Lý tưởng rằng những con số này sẽ khuyên được Ôn Cẩm, kết quả Ôn Cẩm khẽ cười, lấy ra từ trong túi một tờ đơn xin chuyển ngành đã nhàu nát.
Tờ phiếu điểm bị vò thành một cục, mãi mới phẳng lại, trên đó hiện rõ điểm số.
Kỳ thi chuyển ngành hệ Dược Tề.
Sinh viên dự bị chuyển ngành: Ôn Cẩm.
Số hiệu: 21832
Thành tích: 60
Đánh giá: Xuất sắc, kiến giải độc đáo về thực vật cổ địa cầu.
Tay thầy Lý cầm bài thi run rẩy, ánh mắt thầy nhìn Ôn Cẩm như nhìn thấy một thỏi vàng lấp lánh.
Ánh mắt nhìn vật báu này khiến Ôn Cẩm rùng mình, thậm chí nghi ngờ liệu mình có lấy nhầm bài thi điểm tuyệt đối không.
Cô vuốt cằm, tâm trạng khó hiểu kỳ lạ, rõ ràng chỉ đạt được sáu mươi điểm, không hơn không kém một chút nào.
Sao lại có thể bị kinh diễm đến thế này?
Trong suy nghĩ của Ôn Cẩm, điểm đạt tiêu chuẩn chính là điểm trúng tuyển. Sáu mươi điểm vừa đủ, không nhiều không ít, vừa vặn đủ để cô chuyển ngành.
Sau đó thừa nước đυ.c thả câu, trở thành một sinh viên Dược Tề không có gì nổi bật.
Nửa năm sau, dù không có Ôn gia quay về, cô vẫn có thể dựa vào trình độ của mình, tùy tiện tìm một viện nghiên cứu nhỏ, nhận mức lương ổn định với bảo hiểm đầy đủ, làm một công việc ca kíp bình thường, sau đó an nhàn dưỡng già.
Cũng rất tốt đẹp.
Nhưng... tại sao thi được sáu mươi điểm, trong mắt giáo sư đại học liên bang lại trở thành thiên tài hiếm có?
Cách này có gì đó sai sai?
Ôn Cẩm có chút phiền muộn.
Nhưng sự phiền muộn của cô không kéo dài được bao lâu, ở chiếc bàn vắng vẻ bên cạnh, cũng có một thầy giáo đang nói chuyện với sinh viên, trực tiếp cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Thầy hiểu em vừa phân hóa, tin tức tố không ổn định, nhưng thuốc ức chế có thể ngăn chặn sự phát tình và tin tức tố tràn ra ngoài." Thầy Thôi không nhẹ nhàng như thầy Lý, ông nhíu đôi lông mày rậm, chỉ thiếu điều vò nát đơn xin chuyển ngành của Nguyễn Thính Chi ném vào thùng rác.
Một mầm non tốt biết bao, bốn năm đại học, năm nào thành tích cũng đứng đầu, trước đó trì hoãn phân hóa, kỹ năng chiến đấu đều có thể đạt đến cấp độ tối đa.
Mấy ngày trước, sau khi Nguyễn Thính Chi phân hóa, dù giới tính là Omega, nhưng tinh thần lực của cô lại là cấp S.
Toàn bộ liên bang, số lượng Alpha/Omega có tinh thần lực cấp S đều có thể đếm trên đầu ngón tay, tu luyện Cổ Võ lại càng ít tốn công mà hiệu quả cao.
Những nhân tài như Nguyễn Thính Chi, tứ đại thế gia Cổ Võ, hay là quân đoàn liên bang, các tổ chức lính đánh thuê sẽ tranh nhau giành giật. Tiền đồ vô lượng.
Thầy Thôi vạn vạn không ngờ học sinh ưu tú nhất mà mình coi trọng lại muốn chuyển ngành, ông cố gắng hạ hỏa trong cổ họng, chuẩn bị tiếp tục khuyên nhủ.
Kết quả Nguyễn Thính Chi lên tiếng.
"Thưa thầy." Nguyễn Thính Chi đưa ra lý do thoái thác giống hệt Ôn Cẩm, thái độ cũng thành khẩn không kém: "Vô cùng cảm ơn thầy đã dạy dỗ em suốt bốn năm qua. Dù thể năng em ưu tú, tinh thần lực cao, nhưng điều kiện gia đình lại chẳng ra gì. Tháng trước mẹ em đã bán nhà trả nợ, cuộc sống khó khăn, em suy nghĩ rất lâu, vẫn hy vọng chọn một ngành có thể kiếm tiền nhanh chóng."
Thầy Thôi: "..."
"Chuyện chuyển ngành, thầy không cần lo lắng, em đã qua kỳ thi xét duyệt chuyển ngành rồi." Nguyễn Thính Chi ngước mắt lên, đột nhiên quay đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt đang tập trung của Ôn Cẩm giữa không trung.
Cô thuần khiết nở một nụ cười ngượng ngùng, sau đó nói: "39 điểm."
Ôn Cẩm: "..."