Đám bạn cùng phòng mỗi người đều là những tiểu tiên nữ da trắng xinh đẹp, nhưng lại tôn sùng sức mạnh, khí thế ngút trời, tạo ra vô vàn tạp âm.
Liếc nhìn nữ chủ A ở đằng xa, cơ bắp cuồn cuộn, như một nữ tráng sĩ tứ chi phát triển không cân đối.
Ôn Cẩm bỗng nhiên sững sờ, lặng lẽ quan sát bản thân. Nice, không có!
Cánh tay thon thả xinh đẹp, xương thịt cân đối, dáng người uyển chuyển, đây là nhan sắc và cơ thể thật của cô.
Để phòng ngừa bất trắc, cô đồng thời thò tay xuống váy kiểm tra.
Nice, cũng không có.
Tốt xấu gì cũng không đạp trúng lôi điểm, không có thêm những bộ phận không nên có, tâm trạng Ôn Cẩm tốt hơn không ít.
Nhưng nữ chủ A phía trước không biết chuyện gì xảy ra bỗng nhiên nhìn cô chằm chằm. Khi Ôn Cẩm chạm tay kiểm tra bộ vị quan trọng dưới váy, đối phương nhìn cô với ánh mắt khó tin, đồi phong bại tục.
Vừa ghét bỏ, lại lén lút liếc nhìn mấy cái, vẻ mặt vừa xoắn xuýt vừa cổ quái, tai còn hơi ửng hồng.
Ôn Cẩm: “...”
Sao thế? Cô ta không có “phụ kiện”, chẳng lẽ Lạc Khê có?
Dù sao một người là Beta, một người là Alpha, rất khó nói vấn đề phân chia nhà vệ sinh thế nào.
Ôn Cẩm vừa xuyên đến, còn chưa hiểu giới tính ở thế giới này chia như thế nào, nữ A có thêm “phụ kiện” hay không, để tránh những hiểu lầm tương tự.
Nhất thời tò mò, Ôn Cẩm thành khẩn đứng dậy, theo phép lịch sự đáp lại ánh mắt, khoan thai đi đến trước mặt Lạc Khê, cúi mắt nhìn cô ta: “Nhìn gì vậy? Cô không có sao?”
Ôn Cẩm cao hơn Lạc Khê một chút, khi cô đứng lên, váy theo gió bay lên, mái tóc dài như thác nước tung bay, chạm vào miệng Lạc Khê.
Trên người Beta không có mùi tin tức tố mê người chết người, nhưng mùi dầu gội của Ôn Cẩm lại đặc biệt dễ ngửi.
Giống như dâu tây thêm đá lạnh, xộc vào khoang mũi, tim Lạc Khê không hiểu sao hẫng một nhịp.
Ánh mắt thường ngày nhìn xuống khinh khỉnh cũng không thể duy trì được, liếc mắt đi, Lạc Khê hít một hơi sâu, quát lên: “Ôn Cẩm! Đây là chiêu trò mới của ba cô để lấy lòng tôi sao?”
Giọng điệu của tra A vô cùng ngạo mạn, nhưng khuôn mặt lại ửng đỏ như thoa son.
Ôn Cẩm nhìn một cái, cho rằng cô ta đang nổi giận, lùi về góc phòng.
Ngay cả vẻ lười biếng trong đáy mắt cũng không hề thay đổi.
Thái độ thờ ơ, thản nhiên này rơi vào mắt Lạc Khê, như thể Ôn Cẩm đang lạnh lùng chế giễu: “Hóa ra cô vẫn còn có ý đồ đó, không ngờ.”
Khuôn mặt chị đại của Lạc Khê chợt đỏ bừng.
Hai người bạn cùng phòng bên cạnh cùng nhau cảm thấy có gì đó không đúng, thuận miệng hỏi: “Chị Khê, sao mặt chị đỏ thế?”
Lạc Khê: "..."
Ôn Cẩm đâu còn tâm trí để quan sát sự xấu hổ của Lạc Khê, ngoài cửa sổ mưa phùn rả rích, cô buồn bực ngáp nhẹ một tiếng...
Buồn ngủ quá, tinh thần cần yên tĩnh, mà Lạc Khê lại quá ồn ào.
Nếu không phải ít nhất phải qua loa hoàn thành cái cảnh xuất hiện duy nhất của nguyên chủ trong cốt truyện, Ôn Cẩm đã sớm mất kiên nhẫn rời đi.