Trường Đại học Liên bang, hệ Cổ Võ buổi chiều không có tiết học.
Khoảng một giờ rưỡi trưa, diễn đàn trường xuất hiện một thông báo phát thanh hiếm thấy, được làm nổi bật.
Thông báo viết: [Giải đấu cận chiến trên lôi đài dự kiến diễn ra vào 14 giờ chiều nay, tuyển thủ Nguyễn Thính Chi đã bỏ cuộc. Hiện tại còn trống một suất thi đấu quý giá. Ai có nguyện vọng tham gia, xin nhanh chóng đăng ký. Phần thưởng cao nhất trong ngày là dược tề cấp C.]
Ngay sau khi thông báo được đăng, phần bình luận bên dưới nhanh chóng trở nên sôi nổi.
[Lạ thật, Nguyễn Thính Chi lại bỏ thi đấu?]
[Cô ta không tham gia thì đám gà mờ còn lại đấu cận chiến có ý nghĩa gì chứ?]
[Nhớ lại trận đấu lôi đài năm ngoái bị đánh tơi tả. Nguyễn Thần không có ở đây, ngứa ngáy khó chịu.]
Tất cả những người hiếu chiến của hệ Cổ Võ đều đang mong được “ăn đòn”.
Điều này khiến những người ngoài hệ không hiểu rõ tình hình phải buông lời chế giễu: [Tôi thật không hiểu nổi, hệ Cổ Võ không có ai ra hồn sao?]
[Nguyễn Thính Chi kia đã hai mươi hai tuổi mà còn chưa phân hóa, sức mạnh tinh thần thì thua kém mọi người. Ngoài cái vẻ ngoài xấu xí dọa người ra thì tay chân yếu ớt... Chẳng lẽ còn có thể làm nên trò trống gì? ]
[Mấy con gà chua ngoài hệ, cút đi.]
[Điểm đáng chê quá nhiều, đến mức lười phản bác.]
[Anh bạn này buồn cười thật. Nguyễn Thính Chi không có chút tài năng nào thì ăn gạo nhà anh chắc? Anh có được cái sự chăm chỉ của người ta không? Bốn năm đại học, người ta dồn hết tinh thần lực để tích lũy kinh nghiệm thực chiến đến mức tối đa, thể chất rèn luyện cũng đạt đến một trăm phần trăm. Còn về nhan sắc... Ha ha ha ha ha, xin lỗi nhé, là phụ nữ thì đúng là hơi xấu thật.]
[Xấu chỗ nào chứ? Chỉ là da đen thôi, nếu cô ta đi phẫu thuật thẩm mỹ, biến cái làn da đen như than đá kia thành da trắng như tuyết, cộng thêm vóc dáng, ngũ quan và đường nét vốn có, thì đó chính là...]
[Là cái gì?]
[Chờ chút, tôi photoshop thử xem.]
Rất nhanh một tấm ảnh được gửi lên.
Trong ảnh là một cô gái mặc áo len màu tím, bên dưới là chiếc váy len dài đến mắt cá chân.
Đây là tấm ảnh duy nhất của Nguyễn Thính Chi chụp khi tham gia Hội Sinh viên Đại học Liên bang lần thứ năm với tư cách đại diện sinh viên, ngoài những bộ đồ thể thao thường mặc. Điểm khác biệt là những vùng da lộ ra như tay, mặt, cổ đã được chỉnh sửa, không còn đen như than đá nữa.
Cô gái khép nép nhìn xuống, mái tóc đen dày được buộc lệch sang một bên theo kiểu Hàn Quốc, buông xuống vai. Khuôn mặt trang điểm rất mộc mạc, nhưng nhờ làn da trắng như sữa, khí chất của cô như một đóa sen kiều diễm ướŧ áŧ, thanh tú tinh xảo.
Đôi mắt đen láy, cằm nhọn, sống mũi thẳng tắp tạo nên vẻ đẹp thanh tú.
Vì đang phát biểu, đôi môi màu anh đào được tô điểm thêm chút sắc. Không hề thấy vẻ căng thẳng, đôi môi hơi hé mở, ánh mắt trong trẻo mà sáng ngời.
Cử chỉ và dáng vẻ điềm tĩnh, tự nhiên, không hề có chút giả tạo hay lố lăng.
Bài đăng đang huyên náo khí thế ngất trời vừa rồi bỗng nhiên im lặng trong giây lát.
Có người lắp bắp trả lời: [Hoa... Hoa sen trắng...]
[Thật... Thật thuần khiết.]
[Ha ha ha ha ha ha... Cười chết mất, sức mạnh có thể gánh nổi một hoa sen trắng sao?]