Tháng ba ở Kim Lăng, cỏ mọc én bay, hoa nở rực rỡ. Đêm qua vừa rơi cơn mưa xuân, trăm hoa chẳng héo úa, trái lại còn đâm thêm bao nụ mới. Trong không khí phảng phất mùi hương hoa nhè nhẹ xen lẫn mùi đất ẩm, Cố Cẩm Đường đẩy cửa sổ ra, hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng thư thái vô cùng.
Dùng xong bữa sớm, nàng theo lẽ thường đến viện Thanh Tùng thỉnh an Vương lão phu nhân.
Vương lão phu nhân chẳng phải tổ mẫu ruột của Cố Cẩm Đường, mà là dì ruột của mẫu thân nàng. Khi nàng còn trong bụng mẹ đã mang bệnh, lại thêm sinh mẫu Ôn thị mất sớm. Tổ mẫu Cố lão phu nhân tin lời thuật sĩ, sợ nếu nuôi nàng bên mình, lớn lên sẽ làm tổn hại đến phụ thân, lại nhớ đến thứ muội - Vương lão phu nhân - từng than rằng chỉ có hai đứa cháu trai, mong muốn có một cháu gái ở bên bầu bạn, nên Cố lão phu nhân mới đưa nàng đến Kim Lăng gửi nuôi ở phủ Vương gia.
Cố lão phu nhân đích thân viết một phong thư, cho người đưa đến Kim Lăng. Sau khi xem thư Vương lão phu nhân liền gật đầu đồng ý, lại lệnh cho gã sai vặt mang lời bà dặn kỹ càng cho Cố lão phu nhân.
Ba tháng sau, Cố Cẩm Đường rời quê đến nơi đất lạ Kim Lăng. May sao Vương lão phu nhân luôn tận tâm chăm sóc, khiến một kẻ tha hương như nàng dần dần hòa nhập được vào nếp sống nơi Kim Lăng.
Dưới gối Vương lão phu nhân có hai nam một nữ, con gái duy nhất đã gả về Hoài Tây, trưởng tử Vương Tử Cố và phu nhân Ngụy thị có hai con trai, thứ tử Vương Tử Dị cùng phu nhân Phương thị có một trai một gái. Chỉ là nữ nhi kia tới chậm, sau khi Cố Cẩm Đường đến Kim Lăng năm thứ hai mới mang thai.
Dù đã có cháu gái ruột, nhưng Vương lão phu nhân vẫn chẳng hề bạc đãi Cố Cẩm Đường, vẫn yêu thương như cháu gái chính tông. Trừ số bạc trăm lượng hằng năm Cố gia gửi tới, Vương lão phu nhân còn tự bỏ bạc thêm cho nàng sắm sửa y phục, trang sức.
Phủ Vương gia Kim Lăng to lớn là thế, ngoài Vương lão phu nhân ra, tuy người khác không nói ra, nhưng trong lòng Cố Cẩm Đường hiểu rõ, nàng với họ vẫn luôn là người ngoài. Nhất là nhị phòng phu nhân, bởi Vương lão phu nhân đặt nàng ngang hàng với đích nữ trong phủ, nên trong lòng khó tránh khỏi có điều bất mãn.
Cố Cẩm Đường biết thân phận mình lỡ cỡ, bởi vậy trước mặt các chủ tử lớn nhỏ trong phủ đều cung kính, ngoài viện của Vương lão phu nhân và vườn trong phủ, nàng rất ít khi đặt chân đến nơi khác.