Vay tiền? Cô chưa bao giờ làm chuyện này.
Lúc sống trong nhung lụa, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải lo lắng vì tiền.
Bước chân ngập ngừng, ánh mắt Thư Uyển nhắm vào cửa hàng đồ cũ ven đường. Trong cửa hàng đồ cũ có đủ loại hàng hóa đã qua sử dụng, lớn thì đồ nội thất, xe đạp, nhỏ thì quần áo, vật dụng linh tinh. Loại cửa hàng này vừa bán vừa thu mua đồ.
Thu tầm mắt lại, cô nhìn chiếc áo khoác dạ trên người, dứt khoát cởϊ áσ ra, mặc kệ gió lạnh thổi xuyên qua lớp áo len mỏng, băng qua đường, đi vào cửa hàng đồ cũ.
Chiếc áo khoác mua với giá một trăm năm mươi tệ, mặc chưa được mấy lần, chỉ bán được bốn mươi tệ. Thư Uyển không do dự, sòng phẳng tiền trao cháo múc.
Giải quyết xong một vấn đề lớn, dây cung căng thẳng trong lòng Thư Uyển hơi thả lỏng.
Đút bốn mươi tệ còn ấm nóng vào túi quần, cô bước ra khỏi cửa hàng đồ cũ, bị gió lạnh thổi làm rụt cổ lại. Thư Uyển đi về phía Văn phòng Phường theo trí nhớ của nguyên chủ.
Nhân viên ở đó quen cô nên nhanh chóng cấp giấy giới thiệu. Chỉ vài phút sau, Thư Uyển đã cầm giấy giới thiệu bước ra khỏi văn phòng.
Vận may không tệ, hai trở ngại lớn nhất trên đường đến Đông Bắc đã nhanh chóng được giải quyết.
Đã rất gần nhà, cộng thêm trời thực sự hơi lạnh, Thư Uyển sải bước chạy nhanh về phía nhà máy thiết bị điện.
Về đến dãy nhà tập thể, cô nhanh chóng thu dọn hành lý, chỉ mang theo một chiếc túi đeo chéo, vài bộ quần áo thay giặt, đồ dùng vệ sinh cá nhân, bình nước, giấy vệ sinh.
Nghĩ ngợi một lát, cảm thấy Đông Bắc có thể sẽ lạnh hơn, cô vơ đại một chiếc áo bông trong tủ rồi khóa cửa chạy ra hành lang.
Ở nhà chỉ mất chưa đầy hai phút, rất nhanh, Thư Uyển đã chạy xuống lầu, chạy về phía cổng khu tập thể như đang chạy nước rút. Mười phút sau, cô đã có mặt ở trạm xe buýt.
Suốt đường đi vội vã, lòng Thư Uyển căng như dây đàn, chỉ sợ không kịp đón Tiểu Mãn đi trước bọn buôn người.
Đã qua giờ cao điểm đi làm và tan tầm, nhưng xe buýt vẫn đông nghẹt. Đợi xe buýt số 23 vào trạm, đám người chờ xe liền ùa lên. Thư Uyển bị dòng người cuốn lên xe, vịn vào lưng ghế đứng vững.
Đến ga tàu đông như mắc cửi, Thư Uyển lục tìm trong ký ức của nguyên chủ vài giây rồi vội vàng chạy nhanh đến quầy vé tuyến Đại Đông Bắc.
Cô xếp ở cuối hàng, đợi bảy, tám người thì đến lượt mình. Thư Uyển đưa giấy giới thiệu, nói: "Mua vé đi Băng Thành hôm nay."
Giọng nhân viên bán vé đều đều không chút cảm xúc: "Hôm nay hết vé đi Băng Thành rồi, vé đứng cuối cùng vừa bán cho đồng chí trước cô. Vé ngày mai một giờ chiều, có lấy không?"
Dù đã chuẩn bị tâm lý, Thư Uyển nghe xong vẫn thấy đau đầu. Ngày mai mới đi thì chắc chắn không kịp.
Sau khi mua vé ngày mai, ánh mắt Thư Uyển quét một vòng phòng vé, dừng lại ở bóng lưng một đồng chí nam mặc bộ đồ công nhân màu xám đất ở cửa. Thư Uyển chạy nhanh đuổi theo anh ta.
Giọng cô vô cùng thành khẩn: "Đồng chí ơi, anh có gấp đi Băng Thành không? Tôi đưa anh ba tệ, có thể đổi vé với anh được không? Tôi có việc gấp, muốn đi hôm nay, nhưng vé mua được lại là ngày mai, có chỗ ngồi."
Đây là một cuộc trao đổi rất thành ý trong hoàn cảnh kinh tế eo hẹp của cô. Tính theo lương tháng bốn mươi mấy tệ, ba tệ là hơn hai ngày lương. Quy đổi theo lương tháng ba ngàn tệ thời hiện đại, cô tương đương bỏ ra hơn hai trăm tệ để đổi vé.
Cuối cùng, Thư Uyển đưa người ta sáu tệ để đổi vé. Cả hai đều rất hài lòng với giao dịch này.
Vé tàu là mười sáu tệ, Thư Uyển giờ chỉ còn lại mười tám tệ. Nhưng nếu có thể gặp Tiểu Mãn sớm hơn thì cuộc trao đổi này rất đáng giá.
Nắm chặt tấm vé trong tay, Thư Uyển thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể thả lỏng, giờ chỉ cần chờ tàu chạy.