Bà ngoại Chương nhìn đứa cháu ngoại hoạt bát, cười ha hả nói: "Bà ngoại cũng nhớ cháu, cho nên mới đến thăm cháu đây.”
Sở Tương và Sở Lộ đứng cạnh nhau trong phòng khách, nhìn bà ngoại Chương từ ngoài cửa đi vào, cùng với đồng chí nam đi theo sau bà ngoại Chương...
Sở Lộ nhìn thấy đối phương, ngay từ cái nhìn đầu tiên mặt đã đỏ bừng, hu hu, vóc dáng của người đàn ông này thật vạm vỡ, cô ta thích. Còn Sở Tương liếc mắt nhìn đối phương rồi cười quay đầu sang một bên, xấu quá, vừa béo vừa xấu!
"Mẹ, mẹ và đồng chí Đỗ đến rồi." Chương Vân đang ở trong bếp nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cầm xẻng lật thức ăn ra chào hỏi. Đợi đến khi nhìn thấy Đỗ Chí Bằng béo ú, trên mặt bà ta lóe lên một tia hài lòng, nhìn cái thân hình vạm vỡ này, đúng là không uổng công bà tỉ mỉ chọn cho con gái riêng một mối tốt.
"Ừm." Bà ngoại Chương nhìn thấy bà ta cầm xẻng lật thức ăn trong tay, trực tiếp mở miệng nói: "Tương Tương, đây là đồng chí Đỗ Chí Bằng, khách quý từ xa đến, cháu giúp bà ngoại tiếp đãi khách một chút, bà đi vào bếp giúp một tay."
Nghe thấy lời nói không hề khách sáo của bà ngoại Chương, Sở Tương nhướn mày, coi như không nhìn thấy bà ngoại Chương và Chương Vân liếc mắt với nhau, cũng không nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Đỗ Chí Bằng, ngoan ngoãn đáp lời: "Cháu biết rồi bà ngoại Chương, bà cứ bận việc đi ạ."
Đợi đến khi bà ngoại Chương hài lòng đi vào bếp, Sở Tương khách khí mời Đỗ Chí Bằng ngồi, kết quả một câu nói của đối phương suýt chút nữa đã khiến cô vỡ bộ dạng đang giả vờ.
"Tại sao cô không vào bếp giúp đỡ, thật không hiếu thuận gì cả." Đỗ Chí Bằng nhìn Sở Tương đang đứng trong phòng khách, không hài lòng nói.
Sở Tương: "... Dì Chương thương tôi, nên không bao giờ để tôi vào bếp."
Đỗ Chí Bằng nghe thấy lời này thì mắt trợn tròn, không dám tin lặp lại: "Không bao giờ để cô vào bếp, ý của cô là cô không biết nấu cơm?"
Sở Tương nhìn vẻ mặt hoài nghi nhân sinh của đối phương, cô đứng tại chỗ nghiêm túc giải thích: "Nhà chúng tôi có dì Chương, có Lộ Lộ, cho nên tôi rất ít khi xuống bếp."
Sở Lộ hoảng hốt nhìn Sở Tương, cứ như vậy trơ mắt nhìn cô nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc. Không đúng, cũng không phải là nói hươu nói vượn, dù sao thì đúng là rất ít khi vào bếp.
Nhưng trong nhà bọn họ không có ai nấu ăn giỏi hơn Sở Tương, mỗi lần Sở Tương xuống bếp thì lượng lương thực tiêu thụ trong nhà sẽ đặc biệt lớn, nhưng chính vì như vậy, mẹ cô ta mới không dám để Sở Tương vào bếp.