Lúc này, người hầu trong Lý gia cũng đều biết tin này.
...
Trong viện nhỏ của Mạnh Thanh.
Hà Hương đỏ hoe mắt vừa khâu vá quần áo, vừa run rẩy nói: "Còn nói là cữu cữu, cữu mẫu ruột, sao có thể..."
Hà Hương là nha hoàn lớn lên cùng Mạnh Thanh từ nhỏ, sau khi Mạnh gia suy tàn, một đường đi theo nàng đến kinh thành nương nhờ Lý gia.
Hai người nương tựa lẫn nhau nhiều năm, tất nhiên tình cảm sâu đậm không cần phải nói.
Vốn dĩ Mạnh Thanh đã rất yêu thích sự nhanh nhẹn trung thành của Hà Hương, xuyên không đến đây hơn một tháng, thấy nàng ấy làm việc gì cũng chu đáo, cũng khá tin tưởng, bèn nói: "Sớm rời khỏi nơi này mới là quan trọng nhất, gả cho ai mà chẳng được."
"Nhưng, ai cũng nói đại lang quân Giang gia đã..."
Hà Hương nói được một nửa rồi lại nuốt xuống. Nàng ấy tủi thân thay cô nương nhà mình, nhưng vẫn không muốn nói thêm để làm Mạnh Thanh buồn lòng.
"Như vậy chẳng phải rất tốt sao?"
Mạnh Thanh khẽ cười một tiếng, nói: "Cả đời nữ nhân quá khổ, trên có hiếu đạo với công công bà bà, dưới phải nuôi dạy con cái, còn phải đối phó với phu quân và những nữ nhân trong hậu trạch. Gả cho bài vị của Giang đại lang, có thể bớt được không ít chuyện."
Nàng thật lòng cảm thấy mối hôn sự với Giang gia này rất tốt.
Nhà cao cửa rộng, dù đã thất thế, thì vẫn là tầng lớp đặc quyền, người thường không ai dám dễ dàng trêu chọc.
Hơn nữa, người nhà lại đơn giản, chỉ một quả phụ và một tiểu muội.
Như vậy đỡ tốn công biết bao.
Còn việc phu quân chết sớm, chẳng phải là chuyện tốt sao?
Xuyên sách sống lại một lần, nàng đâu phải đến để cầu xin tình yêu gì, tất nhiên là phải sống càng giàu có, càng thuận lợi, càng vẻ vang càng tốt. Còn nam nhân sao… chẳng qua chỉ là thú vui tiêu khiển sau khi đã giàu sang an nhàn mà thôi.
Nơi ở của Mạnh Thanh hẻo lánh, ít người lui tới. Cái viện nhỏ này chỉ có nàng và Hà Hương sinh sống, trong sân trơ trụi chỉ có một cây thông lùn, giờ cũng bị tuyết dày đè cong cành.
Mạnh Thanh mặc hết quần áo có thể mặc lên người, cẩn thận đếm từng đồng xu.
Cuộc sống thật khó khăn…
Chỉ còn lại ba mươi lăm văn tiền. Mạnh gia đã suy tàn, nàng thân là biểu cô nương, chẳng khác nào một cô nhi không nơi nương tựa, tất nhiên sống trong Lý gia phải chịu lạnh nhạt, hà khắc.
Cũng may nàng không phải người kén chọn hoàn cảnh. Cơm ăn chỉ cần nuốt được, đủ no là được, quần áo chỉ cần mặc được là xong.