Nữ Phụ Tu Tiên Cầm Chắc Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Chương 2

Nàng dùng sức hạ đòn gánh xuống khỏi vai, “phịch phịch” vài tiếng vang lên khẽ khàng, hai thùng gỗ chao đảo một chút rồi từ từ ổn định trên mặt đất.

Tiểu Nha đưa tay xoa nhẹ đôi vai nhức mỏi, rồi cúi xuống vốc nước sông mát lạnh vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Mồ hôi thấm đẫm bụi bặm và lá khô dính trên da, giờ theo dòng nước trong lành cuốn đi để lộ gương mặt nhỏ xinh, sạch sẽ và tươi sáng.

Tiểu Nha vốn chẳng có một cái tên đàng hoàng. Ở cái nơi hẻo lánh này, nữ nhi sinh ra vốn không được coi trọng.

Không giống như đệ đệ vừa chào đời đã được mọi người vui mừng đặt cho cái tên vang dội là Kim Bảo, nàng khi sinh ra chỉ là một nhúm thịt nhỏ yếu ớt, ai ai cũng nghĩ khó mà sống nổi. Thế nên đến giờ vẫn chỉ bị gọi trống không là "Tiểu Nha" — Bùi Tiểu Nha.

Mặt nước lấp lánh phản chiếu khuôn mặt non nớt của nàng — làn da không quá trắng trẻo, nhưng nét thanh tú ẩn hiện nơi gò má lại không giấu đi được. Phụ mẫu nàng vốn là đôi phu thê nổi tiếng đẹp nhất thôn, nên nàng cũng thừa hưởng hết những đường nét tinh tế đó. Đặc biệt là đôi mắt đen láy, long lanh như sao trời, khác hẳn đám trẻ đồng trang lứa.

Không hiểu sao từ khi còn rất nhỏ, Bùi Tiểu Nha đã cảm nhận được mình khác biệt với đám hài tử trong thôn. Tựa như từ rất sớm, nàng đã có ý thức rõ ràng về mọi chuyện xung quanh. Những việc xảy ra dù nhỏ nhặt, nàng đều ghi nhớ rành mạch. Vị tiên sinh trong thôn từng khen rằng — nàng là tiểu hài phát triển trí óc sớm hơn người thường.

Nàng cũng không biết lời ấy có đúng không, chỉ biết trong lòng luôn khao khát được học chữ, muốn nhờ tiên sinh dạy viết. Nhưng phụ mẫu nàng sao có thể cho phép một nữ nhi đi học?

Vậy nên, nàng chỉ dám len lén đứng ngoài cửa học đường, nghe trộm tiên sinh giảng bài mỗi khi đi ngang qua.

Những chữ mà các hài tử cùng lứa khác phải nhìn tới nhìn lui, viết đi viết lại mới nhớ được thì nàng chỉ cần liếc qua một lần là thuộc làu làu, đọc được, viết được, nghĩa lý cũng hiểu rõ tường tận.

Tiểu Nha khẽ liếʍ môi, đôi môi khô nẻ vì nắng gió trở nên rát buốt.

So với đám hài tử trong thôn, nàng dường như sớm hiểu ra một điều: Ở cái thời đại này, nam nhi và nữ nhi... Vốn không giống nhau.

Nhưng vì sao lại vậy? Nàng thực sự không biết.

Điều duy nhất nàng có thể làm chính là cố gắng hơn một chút, làm nhiều việc hơn một chút, chỉ mong phụ mẫu vẫn dành cho nàng một phần yêu thương, không dồn hết tất cả lên người đệ đệ.