Không gian giữa hai người như bị nén lại. Cô quay đầu, chậm rãi nhìn anh bằng ánh mắt vừa giận vừa xấu hổ. Một đôi mắt xám nhạt, trong vắt và phản chiếu rõ ràng cả gương mặt của anh.
Đúng lúc ấy, anh mới thực sự nhìn rõ cô.
Không còn chiếc mũ lưỡi trai che nửa mặt như lúc sáng. Không còn cái cúi đầu trốn tránh. Chỉ là một gương mặt ngước thẳng lên để lộ toàn bộ ngũ quan tinh xảo: Lông mày mảnh nhưng sắc, sống mũi nhỏ thon, môi mỏng nhợt và làn da mịn như bạch ngọc.
Đẹp thật.
Đẹp đến mức dù có tức giận thì vẫn khiến người ta muốn nhìn lâu hơn một chút.
“Không tiện.” Cô nói xong mới toan quay lưng lại.
“Nếu không nói thì tôi sẽ gửi hình cô đến hệ thống nhận dạng quốc gia.” Anh bình thản: “Hoặc đơn giản hơn là tôi đi theo cô về nhà. Chắc sẽ có hàng xóm tốt bụng nào đó biết cô là ai thôi.”
Sự im lặng lập tức bao trùm. Cuối cùng, cô hít sâu một hơi rồi nói khẽ: “Bạch Ly.”
Anh gật đầu: “Tên đẹp, rất hợp với cô”
“Giờ thì tới lượt anh.” Cô nhướng mày, giọng lạnh đi hẳn: “Anh là ai?”
Trình Hàn Xuyên không né tránh. Anh đặt tay lên ngực áo sơ mi trắng, khẽ nghiêng đầu.
“Trình Hàn Xuyên.” Anh đáp: “Người tự dưng đi buộc dây giày cho một cô gái lạ mặt và cứu cô ta khỏi viên đá lạnh suýt làm cho cô ta đi chầu ông bà.”
“Người bình thường nào lại nhớ chi tiết cơ thể người khác chính xác tới vậy?” Cô hạ giọng, vẫn bán tín bán nghi.
“Người có trí nhớ thị giác tốt.” Anh không chớp mắt: “Và có thói quen quan sát tốt hơn là tưởng tượng.”
Ánh mắt hai người chạm nhau thêm lần nữa.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Trình Hàn Xuyên hỏi.
Bạch Ly liếc nhìn anh, gương mặt lạnh như nước đá vừa vớt ra từ ngăn đông. Nhưng đá nào rồi cũng có lúc tan chảy, cô biết mình đang ở gần ngưỡng ấy.
“Đủ lớn để tự đi mua trà sữa được.” Cô trả lời qua loa, né tránh một cách khôn khéo.
Anh khẽ cong môi, không tiếp tục ép cô trả lời.
Nhưng cô... vẫn lỡ dại nhìn vào mặt anh thêm một lần.
Chết tiệt thật.
Sao gã này lại đẹp trai thế nhỉ?
Góc nghiêng hoàn hảo, sống mũi cao và sắc, đường quai hàm rõ ràng như được gọt tạc, ánh mắt vừa trầm vừa sáng.
Người mẫu hả?
Cô quay đi ngay sau đó. Nhưng không đủ nhanh để giấu được màu đỏ đang lan từ cổ lên gò má.
Ngô Gia Hựu đang đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh ấy, lập tức cau mày: “Ơ... Cô sao thế? Đỏ hết cả mặt rồi. Bị sốt à?”
“Không.” Bạch Ly đáp, giọng ngang phè.
“Tôi chỉ bị... ánh nắng chiếu vào mặt nên nóng quá hoá đỏ thôi.”
Hàn Xuyên nhướng mày, ánh mắt lấp lánh thích thú.
“May thế, chứ nếu bị sốt thì cũng khó mà cấp cứu bằng tay được.” Anh thốt ra câu trêu nhẹ, mắt liếc sang bên má đang ửng hồng của cô.
Bạch Ly quay đi, nhấc ly trà sữa rỗng lên làm như bận rộn nhưng ánh mắt dưới làn mi dài vẫn vô thức liếc về phía anh.
Cái tên này đúng là đáng ghét thật.
Gia Hựu nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng chịu hết nổi.
“Ê này, tôi đứng đây như người vô hình à?” Cậu giơ tay: “Hay hai người muốn tôi chụp ảnh giúp luôn?”
Không ai trả lời.
Gia Hựu thở dài, búng tay một cái rồi nói với Bạch Ly: “Hay cô ngồi với bọn tôi đi, bàn tụi tôi ngay kia, thoáng hơn.”
“Không cần.” Cô đáp ngay, thẳng thừng.
“Vậy thì...” Trước khi Gia Hựu kịp ngượng, Trình Hàn Xuyên đã dứt khoát kéo ghế, ngồi phịch xuống đối diện cô, hai tay khoanh lại đặt trên bàn.