Anh hơi nghiêng đầu: “Thông tin xác thực chưa?”
“Chưa rõ. Chỉ có dữ liệu gián tiếp. Một đoạn video cắt từ camera tầng 4 khu tập thể phía Tây sáng nay. Mục tiêu cao khoảng 1m7. Nam hay nữ chưa xác minh. Vận động linh hoạt, quan sát tốt.”
Trình Hàn Xuyên nheo mắt. Một tia nghi hoặc xẹt qua đầu.
“… Cô gái sáng nay á?”
Anh im lặng vài giây.
Nhưng chỉ là nghi ngờ mơ hồ chứ anh vẫn chưa chắc.
“Tiếp tục theo dõi nhé.” Anh dứt khoát nói rồi cúp máy.
Tắm xong, anh thay áo sơ mi trắng, quần jeans xám, khoác ngoài một chiếc jacket đen tối giản. Nhìn qua gương, anh chỉnh lại cổ áo, cài đồng hồ rồi cầm chìa khóa rời khỏi nhà.
“Ngô Gia Hựu đang đợi mình ở quán cà phê góc phố. Đổi gió một chút cũng không tệ.” Anh lầm bầm, vừa cài cúc áo vừa bước xuống cầu thang.
...
Quán cà phê nằm ở góc giao giữa hai dãy nhà cũ, không lớn, nhưng có tiếng nhạc nhẹ nhàng và mùi bánh mì mới nướng lan khắp phố. Anh đẩy cửa bước vào, mắt lướt qua không gian như thói quen.
“Đội trưởng Trình, ở đây!” Ngô Gia Hựu giơ tay vẫy từ bàn trong cùng.
Trình Hàn Xuyên bước lại.
Đúng lúc ấy ánh mắt anh bắt gặp một bóng dáng quen quen.
Góc bàn sát cửa kính, nơi ánh nắng chiếu xiên qua rèm, một cô gái đang ngồi với ly trà sữa Mixue size L hút rồn rột, nhịp nhàng, đều đặn đến mức... nghe thật khó chịu với những ai không ưa tiếng ồn.
Cô đội mũ lưỡi trai. Áo phông trắng. Tóc dài rũ sau vai.
Trình Hàn Xuyên ngừng bước đúng một nhịp.
Không thể chắc chắn... nhưng bóng dáng ấy, tư thế ấy và kiểu hút trà sữa ấy...
Rất giống...
---
Ngày Bạch Ly tròn mười lăm tuổi, trời mưa như trút nước. Căn hầm nơi cô bị giam trong suốt bảy năm tràn ngập mùi máu và thuốc súng, nhưng lại chính là nơi duy nhất cô từng gọi là nhà.
Cô nhớ khi mình lần đầu được lên mặt đất, thứ khiến cô ngạc nhiên không phải là bầu trời hay gió mà là mùi bánh mì nướng từ cửa tiệm ven đường. Khi ấy, Khắc Tư đang đứng phía trước cô, khẩu súng giắt bên hông, tay cầm một ổ bánh mì nóng, cắn một miếng rồi quay đầu lại, ném cho cô nửa ổ còn lại.
“Đây là bữa sáng đầu tiên của nhóc trên mặt đất. Ăn đi. Sau này sẽ còn nhiều lần bắn chết người trước khi được ăn đấy.”
Khắc Tư - người đàn ông nuôi cô lớn lên, dạy cô bóp cò, dạy cô cách quan sát một kẻ từ khoảng cách 500 mét. Không ôm ấp, không dịu dàng nhưng cũng là người duy nhất từng lau máu trên trán cô khi cô gục xuống trong một buổi huấn luyện sơ suất.
…
Quán cà phê góc phố vẫn đều đều phát ra bản nhạc hòa tấu nhẹ, tiếng máy pha cà phê, tiếng người cười nói, tiếng hút trà sữa rồn rột vang lên trong tai Trình Hàn Xuyên.
Anh đứng khựng vài giây, mắt vẫn dán vào cô gái đang cúi đầu uống trà.
Vừa lúc ấy, một bàn tay vỗ bốp lên vai anh.
“Ê, sao đứng như trời trồng vậy?” Ngô Gia Hựu vừa xuất hiện, giọng vừa nói đã đầy vẻ bông đùa.
Trình Hàn Xuyên liếc nhanh sang, mắt vẫn chưa rời khỏi tầm nhìn. Anh chỉ khẽ giơ ngón tay ra hiệu im lặng.
Ngô Gia Hựu chớp mắt, nhìn theo ánh mắt bạn mình và rồi thấy cô.
Một cô gái trẻ đội mũ lưỡi trai, đang hút trà sữa bằng vẻ mặt hào hứng kỳ lạ. Nắng nghiêng xuống vai cô hắt lên làn da trắng, lộ ra gương mặt lai xinh đẹp.
“Ồ... đẹp ghê. Này, đội trưởng, không ngờ anh có gu nha. Cây gỗ cũng biết trổ bông rồi à?” Gia Hựu cười khẽ, vỗ nhẹ vào cánh tay anh.