Xạ Tình Mafia: Sở Hữu Em, Trói Buộc Em

Chương 1: Người lạ mặt

Âm thanh rè rè vọng ra từ tai nghe Bluetooth, giọng nam lười biếng pha lẫn chút giễu cợt: “Đội trưởng Trình à, sáng nào cũng chạy bộ từ năm giờ, có định thi tuyển lính đặc nhiệm không đấy?”

Trình Hàn Xuyên khẽ cười, hơi thở vẫn ổn định sau gần bốn cây số chạy vòng quanh khu biệt cư. Giọng anh trầm: “Chú mày thử bớt ăn khuya một tuần đi rồi hẵng nói chuyện thể lực với tôi nhé.”

“Ấy da, già rồi mà độc mồm, bảo sao không ai dám theo đuổi...”

“Tắt máy đây.” Anh nhấn nút trên tai nghe, không chút do dự cắt đứt cuộc gọi.

Trình Hàn Xuyên tháo một bên tai nghe ra, vươn tay mở cửa sắt khu nhà cũ kỹ. Mùi ẩm mốc quen thuộc phảng phất, ánh nắng non sớm xuyên qua khe hở giữa hai tòa nhà, rọi một vệt sáng nghiêng dài xuống bậc thang xi măng.

Anh không đi thang máy như thường lệ mà chọn leo bộ thêm vài tầng, thói quen cố định suốt bảy năm qua, kể từ khi rời khỏi trường huấn luyện và sống một mình ở đây.

Chẳng ai biết một đội trưởng tình báo của quốc gia lại sống trong một khu tập thể cũ sắp được giải tỏa. Anh cũng chẳng buồn giải thích.

Lên tới tầng 4, anh ngừng bước.

Qua một khung cửa kính mờ bám bụi thì thấy có ai đó đang đứng. Một bóng dáng đội mũ lưỡi trai đen mặc bộ đồ thể thao xám tro giống hệt anh. Người này không di chuyển, chỉ lặng lẽ nhìn xuống dưới sân, hình như đang quan sát gì đó thì phải.

Anh đứng cách đó vài bước, mắt híp lại theo phản xạ nghề nghiệp. Động tác quan sát của người này quá điêu luyện, tĩnh lặng đến mức không để lộ chút sơ hở nào, nếu không vì bộ đồ thể thao và đôi giày cũ thì anh đã suýt nghĩ người này là người của đơn vị khác đang làm nhiệm vụ gì đó rồi.

Nam hay nữ đây?

Vừa lúc đó, người kia đột ngột xoay người, ánh mắt quét trúng anh trong tích tắc, trong ánh mắt ấy lộ rõ vẻ cảnh giác.

Đang vừa định quay đi, nhưng chiếc dây giày bên chân trái bị tuột từ lúc nào, người lạ mặt dẫm lên nên bị ngã nhào, cơ thể mảnh khảnh đổ về phía trước không phanh.

Trình Hàn Xuyên theo phản xạ lao tới, tay đưa ra định đỡ lấy nhưng tốc độ của cú ngã bất ngờ quá nhanh nên cơ thể người đó đổ nhào vào lòng anh, hai tay chới với bấu lấy vạt áo anh.

Một tiếng “phịch” nhỏ.

Anh cau mày. Có gì đó... mềm mềm. Rất mềm.

Không khí xung quanh như ngừng lại trong vài giây. Mũ lưỡi trai che gần nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ ra sống mũi nhỏ và làn da trắng nhợt.