Sau Khi Bị Toàn Mạng Bôi Đen, Ta Dựa Trồng Trọt Mà Bạo Hồng

Chương 1.1: Xuyên qua, trời sập

[Sao cái cô Giang Vãn Nịnh này vẫn còn ở đây vậy? Chẳng phải cô ta là nghệ sĩ có vết nhơ sao? Sao còn chưa bị đuổi khỏi giới giải trí?]

[Vừa thích cọ nhiệt vừa ác độc, ai đến gần cô ta người đó xui xẻo!]

[Làm gì cũng không ra hồn, quyến rũ đàn ông thì số một, loại người này sao có thể lăn lộn trong giới giải trí được chứ!]

[Chẳng phải đều nói quyến rũ đàn ông là số một sao? Đương nhiên là ngủ mà ra rồi.]

[Con trà xanh kỹ nữ này, tránh xa anh nhà tôi ra!]

[Đồ tiện nhân vô liêm sỉ, dám dụ dỗ anh nhà tôi, đi chết đi!]

Một chiếc điện thoại như cục gạch hung hăng ném tới.

Nặng nề nện vào đầu người phụ nữ.

Người phụ nữ mất ý thức, ngã xuống đất.

Máu tươi từ trên đầu cô chậm rãi chảy ra, loang lổ đầy đất.

Mà đám người vây xem lại không hề có chút đồng tình nào.

Bọn họ lạnh nhạt đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường và chán ghét, miệng vẫn không ngừng chửi rủa.

Giang Vãn Nịnh nằm thẳng đơ trên giường bệnh, hai mắt vô thần nhìn trần nhà trắng toát phía trên.

Trong đầu cô một mảnh hỗn loạn.

Từng ký ức xa lạ tùy ý như thủy triều không ngừng hiện lên trong đầu cô.

Người phụ nữ trong ký ức cũng tên Giang Vãn Nịnh, là một nữ minh tinh tuyến mười tám của giới giải trí.

Tuổi nghề của cô ấy cực kỳ nhỏ, nhưng danh tiếng lại vô cùng lớn.

Trên mạng tràn lan những tin tức bôi đen cô ấy.

Vô liêm sỉ, ké thảm đỏ, ké sóng, quy tắc ngầm, bắt nạt đồng đội, ăn vạ ảnh hậu, dụ dỗ ảnh đế...

Cuối cùng, tại một sự kiện, cô ấy vô tình ngã vào người một nam đỉnh lưu* cực kỳ nổi tiếng, bị fan cuồng nhiệt của đỉnh lưu đó dùng điện thoại đập vào đầu, mất mạng.

* Những nghệ sĩ lớn hoặc ngôi sao có tầm ảnh hưởng sở hữu lượng người hâm mộ lớn nhất hay được cộng đồng dành sự quan tâm rất lớn.

Cùng lúc đó, Giang Vãn Nịnh, một linh thực sư ở đại lục tu tiên, đã trồng được một cây linh thực thần cấp hiếm có trên đời, còn chưa kịp kích động thì đã bị chín đạo lôi kiếp giáng xuống thiêu thành tro bụi.

Tỉnh lại lần nữa, linh thực sư Giang Vãn Nịnh đã trở thành nữ minh tinh Giang Vãn Nịnh vừa ham hư vinh vừa hám lợi.

Nhưng mà, thân là nữ minh tinh thì phải làm gì?

Ca hát, chụp ảnh, đóng phim?

Cô chẳng biết làm cái nào.

Cô chỉ biết trồng trọt.

Nhìn thấy chậu cây xanh nửa sống nửa chết đặt trên bệ cửa sổ, Giang Vãn Nịnh theo bản năng thử dẫn động linh khí xung quanh, bồi dưỡng sinh cơ cho cây xanh.

Cây xanh với tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên tươi tốt hơn.

Nhưng linh khí quá thiếu thốn, chỉ trong mấy hơi thở, sắc mặt cô đã trở nên tái nhợt hơn.

Giang Vãn Nịnh chỉ cảm thấy trời sắp sập.

Cô chẳng những xuyên thành một người bị người người phỉ nhổ, còn xuyên đến một thế giới thiếu thốn linh khí.

Đang oán thán bi thương thì bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh.

"Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Giang Vãn Nịnh vừa định trả lời, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mạnh ra, một đám người như thủy triều xông vào.

Xông vào trước nhất là một nam một nữ, phía sau còn đi theo hai người lớn tuổi.

Bọn họ hùng hổ, mặt đầy vẻ giận dữ.

Bác sĩ và y tá kiểm tra phòng bệnh thấy tình huống không ổn, lập tức tiến lên ngăn cản nói: "Các người làm gì vậy? Bệnh nhân vừa tỉnh, cần nghỉ ngơi."

Người phụ nữ cầm đầu trừng mắt giận dữ: "Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ ngơi? Con gái tôi bị cô ta hại thảm rồi, hôm nay nhất định phải cho tôi lời giải thích!"

Giang Vãn Nịnh ngồi dậy, lạnh lùng nhìn mấy người đang ầm ĩ trước mặt, mấy ký ức nhanh chóng hiện lên trong đầu.

"À, chính là con gái của các người, đập vỡ đầu tôi?"

"Con gái tôi cũng không phải cố ý, hơn nữa cô chẳng phải không sao sao?"

Người đàn ông bước lên một bước, lớn tiếng nói: "Đi, bây giờ đi theo chúng tôi đến đồn công an, thả con gái tôi ra."

Nói rồi, liền vươn tay định kéo Giang Vãn Nịnh.

Nhưng bị bác sĩ và y tá ngăn lại.