Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ tới di ngôn của Cầm Đường chủ.
Nhất định phải bảo hộ Vân Thiêm Y chu toàn, nếu như vi phạm, trời giáng thiên lôi!
"Nhưng chúng ta còn chưa bắt đầu trừng phạt nàng ta mà!"
"Chẳng lẽ chỉ có thể dung túng Vân Thiêm Y muốn làm gì thì làm?"
"Rõ ràng không có việc ác nào nàng ta không làm, vậy mà phải tha cho nàng ta sao!"
Trong lúc nhất thời ai nấy đều bàn luận sôi nổi, nhưng rất nhanh sau đó đã có người để ý, có vẻ Cửu Thiên Thần Lôi đang liên tục đánh vào thứ gì đó ở phía xa: "Sấm sét không đánh xuống đây!"
"Hướng bên kia là cái gì?"
"Hình như là núi Cửu Loa! Là hướng của tháp Trấn Hồn!"
Còn chưa nói dứt lời, đã thấy sấm sét như du long kéo theo khí thế hừng hực đánh ngược về phía núi Quan Vân!
Vân Kế vẫn luôn chú ý đến phương hướng di chuyển của thiên lôi lập tức đứng lên, quát lớn: "Mở trận!"
Nói xong ông vung tay áo dài, nương theo tiếng hạc kêu lên, mấy con hạc từ giữa tầng mây bay ra, sau đó lần lượt từng người trong đám đông tiến lên, dẫn đầu là Minh Hàn Đăng, bọn họ đều là đệ tử trấn phái, trên người mặc y phục xanh thắt lưng tím, nhón chân đạp lên thân hạc tiên nhẹ như mây bay.
Minh Hàn Đăng một tay cầm kiếm một tay bấm pháp quyết, những đệ tử khác cũng khởi động pháp ấn thần thú trên cổ tay, hoặc cánh tay, hoặc bên hông mình, theo pháp ấn sáng lên là những thần thú cưỡi mây bay ra, bay lượn xung quanh các đệ tử trấn phái.
Đây là thần thú triệu hoán của dòng dõi Thú tu.
Vân Hương Diệp cắn môi dưới, nhìn khí thế của chúng đệ tử, nàng ấy cũng là đệ tử trấn phái, song triệu hoán thú lại bị Vân Thiêm Y gϊếŧ mất! Mất đi triệu hoán thú, nàng ấy chẳng thể làm được gì nữa! Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn!
Vân! Thiêm! Y!
Nàng ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
Trong khoảnh khắc Vân Hương Diệp hơi thất thần, từng đợt thiên lôi đã đánh xuống đại trận! Hộ sơn trận của một môn phái vốn dĩ không thể ngăn cản được Cửu Thiên Thần Lôi, chỉ mới một chiêu đại trận đã xuất hiện vết nứt!
Thêm một chiêu! Đại trận hộ sơn rung lên rồi vỡ nát!
"Hàn Đăng!"
"Minh sư huynh!"
Giữa tiếng kinh hô, Minh Hàn Đăng phun ra một ngụm máu tươi, hắn bị phản phệ khi đại trận bị huỷ, cộng thêm thiên lôi đã lan đến đây, bây giờ cũng chỉ có thể gắng gượng duy trì tinh thần tỉnh táo chứ không thể nào tiếp tục đứng thẳng trên lưng hạc tiên nữa, cứ thế nặng nề té từ trên không trung xuống, may có Vân Hoa Noãn nhanh tay lẹ mắt đỡ được hắn.
"Thiêm Y!!"
Tiếng thét tê tâm liệt phế của Vân Kế vang vọng khắp quảng trường, khiến ánh mắt mọi người tập trung vào trụ thông thiên một lần nữa.
"Đây..."
"Là thiên phạt... Là thiên phạt!!"
Giữa tiếng reo hò của mọi người, Vân Thiêm Y bị huyền thuyết trói chặt trên trụ thông thiên không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho thiên lôi trút xuống người mình như thác nước!
"Thiêm Y!!" Vân Kế không thể nào ngồi yên được, từng đợt sét đánh xuống người Vân Thiêm Y đều như đánh vào trái tim ông, khiến ông đau đớn vạn phần!
Liễu Vạn Linh quyết định thật nhanh: "Giữ Tông chủ lại!"
"Tông chủ!"
Mấy vị Đường hộ pháp dốc hết toàn lực ngăn cản Vân Kế, trong lòng ai nấy đều hy vọng thiên lôi có thể đánh Vân Thiêm Y tan thành tro bụi!
Nhưng bên ngoài lại không ngừng "trấn an" Vân Kế: "Đây là thiên phạt, Tông chủ, không thể cãi ý trời được!"
"Thiên phạt? Hết thảy sai lầm của con bé đều là do người làm phụ thân này sai, thiên lôi à! Nếu ngươi có mắt thì hãy đến đánh ta đi!"
"Là ta hại con bé, để nó sinh ra đã ngây ngốc! Là ta không dạy dỗ con bé cho tốt! Là ta dung túng tính tình ác độc của nó!"
"Là ta sai! Đừng đổ lên nữ nhi của ta!"
"Tông chủ, Tông chủ đừng làm chuyện hồ đồ!"
Tả Hữu hộ pháp dù sao cũng không thể địch lại Vân Kế làm Tông chủ tông môn, có vài người đã bị ông điên cuồng đẩy ngã ra đất.
"Thiêm Y!" Vân Kế không thèm triệu hoán hạc tiên, trực tiếp dùng nội lực vọt về phía trụ thông thiên đang bị tầng tầng thiên lôi bao phủ.
Bùm ——
Giữa màn lôi điện xanh lam dày đặc che trời lấp đất này, hành động của Vân Kế chẳng khác gì một con thiêu thân lao đầu vào lửa, ông vừa mới vọt đi đã bị vô số thiên lôi đánh trúng bay ra xa!
"Tông chủ!"
Vân Kế là Tông chủ đức cao vọng trọng của Thiên Hạc Tông, rất được lòng người, vong thê của ông Cầm Sơn Nguyệt cũng là đấng cứu thế của Thiên Hạc Tông.
Mọi người trong tông môn tuy hận Vân Thiêm Y thấu xương, cũng rất bất mãn với hành vi cưng chiều của ông, nhưng vẫn phục tùng kính trọng bản thân Vân Kế như trước, thấy ông bị thiên lôi đánh bay, Tả Hữu hộ pháp và đông đảo đệ tử trấn phái đều chạy lên trước.
"Không, không cần để ý ta, cứu Thiêm Y trước..." Vân Kế còn chưa nói dứt câu, đã thấy trụ thông thiên ở trước mặt đột nhiên phát sinh biến đổi lớn!
Giữa lôi quang xanh bạc, một bóng đen bị thiên lôi xé ra khỏi cơ thể đầy máu của Vân Thiêm Y!
Bóng đen đó sau khi thoát khỏi Vân Thiêm Y thì dần dần hiện ra hình dạng, nhìn dáng vẻ giống như một nữ tử, có điều mặt mũi nàng ta hung tợn như quỷ như ma, không hề giống Vân Thiêm Y một chút nào!
Mà trên người nàng ta toát ra yêu khí, trong nháy mắt quét sạch Thiên Hạc Tông!