Ông chủ cửa hàng vừa cười nói vui vẻ, vừa đặt hộp gỗ lên bàn, rồi lại cẩn thận mở ra, để cho Khương Yêu Nghi kiểm tra chất lượng và số lượng của ngọc thạch bên trong.
Một ngày trước khi trở về Đế Đô đoàn tụ với gia đình, Khương Yêu Nghi đã được sư phụ và các sư huynh sư tỷ ở đạo quan Thanh Dương tặng cho rất nhiều quà.
Ngoài ra, ngũ sư tỷ Liễu Như Yên tiểu thư duy nhất của Liễu gia - gia tộc kinh doanh đá quý lớn nhất nước A đã tặng cho Khương Yêu Nghi rất nhiều ngọc thạch thượng hạng chất lượng cao.
Nhưng khi đó ngọc thạch vẫn chưa về đủ hàng, nên Liễu Như Yên đã đưa cho cô một cái lệnh bài làm tín vật để cô dùng khi đi lấy ngọc ở cửa hàng.
Khương Yêu Nghi từ khi còn nhỏ đã khai được thiên nhãn, cô có thể sử dụng thiên nhãn nhìn thấu mọi vật, cũng có thể dùng để giám thạch cùng phân biệt thật giả của một vài món đồ khác.
Sau khoảng vài phút đồng hồ, Khương Yêu Nghi đã kiểm tra xong toàn bộ số ngọc thạch trong thùng, tất cả ngọc thạch đều là hàng quý hiếm chất lượng cao, kỹ thuật điêu khắc cũng vô cùng tinh xảo.
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Khương Yêu Nghiêm tiến lên đóng gói cẩn thận lại rồi mang ra xe, còn cô cùng chị gái Khương Yêu Na cũng chào tạm biệt ông chủ ra về ngay sau đó.
Ba người lên xe lại một đường hướng về phía trung tâm thành phố mà đi, bầu không khí trong xe khi đi yên tĩnh im lặng, khi về lại náo nhiệt vui vẻ hơn.
Khương Yêu Nghi ngồi ở hàng ghế sau cùng Khương Yêu Na, Khương Yêu Nghiêm ngồi ở ghế phụ lại phía trước, nhưng hiện tại cậu lại xoay đầu về phía sau nói chuyện cùng cô.
“Em gái, mấy người bạn thân của anh nghe tin em trở về nên muốn hẹn ăn một bữa cơm gặp mặt. Em có muốn đi không?”
Khương Yêu Nghi nhận được câu hỏi của Khương Yêu Nghiêm, cô không vội trả lời cậu mà lại đưa mắt nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay đính đầy kim cương sáng lấp lánh do anh trai tặng ngày hôm qua.
Thấy thời gian hiển thị trên đồng hồ là 10 giờ 20 phút thì mới khẽ giọng nhẹ nhàng đáp lời Khương Yêu Nghiêm: “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, mọi người cùng nhau đi ăn một bữa đi.”
Khương Yêu Na ngồi bên cạnh không nói gì, yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai chị em, Khương Yêu Nghiêm cũng nhanh chóng hiểu ra ý của Khương Yêu Nghi mà nhanh tay nhắn tin cho mấy người bạn của cậu.
Quãng đường từ phố đồ cổ trở về trung tâm thành phố khá dài nên đã tiêu mất một tiếng đồng hồ.
Khi chiếc xe Rolls-Royce màu trắng chở ba người Khương Yêu Nghi dừng lại bên ngoài nhà hàng Thực Hương Các nổi tiếng nhất thành phố thì thời gian trên đồng hồ đeo tay của cô cũng đã điểm hơn 11 giờ trưa.
Khương Yêu Nghiêm vẫn như cũ xuống xe mở cửa cho Khương Yêu Nghi cùng Khương Yêu Na, ba người nhanh chân tiến vào bên trong nhà hàng Thực Hương Các.
“Bạn anh đã đặt phòng và gọi món lên rồi! Phòng ăn ở trên tầng 5, chúng ta lên chỉ có việc ăn thôi!”
Khương Yêu Nghiêm vừa hoạt bát cười nói vừa đi trước dẫn đường cho Khương Yêu Nghi cùng Khương Yêu Na đi lên tầng 5 của Thực Hương Các.
Vừa đi cậu vừa không quên giới thiệu về Thực Hương Các cùng đồ ăn nơi đây cho Khương Yêu Nghi.
Thực Hương Các có tổng cộng là 9 tầng, 3 tầng đầu tiên là dùng để tiếp đãi khách hàng là người thuộc tầng lớp bình dân trung lưu.
3 tầng tiếp theo dùng để tiếp đãi những khách hàng thuộc tầng lớp thượng lưu giàu có, 2 tầng tiếp theo là văn phòng làm việc của các bộ phận quản lý Thực Hương Các.
Còn tầng trên cùng là phòng làm việc cùng phòng ăn riêng biệt dành cho người nhà họ Hoắc cũng là của Hoắc Cảnh Châu một trong bốn vị hôn phu của Khương Yêu Nghi.