Ngay khi sắp chạm tay tới, một giọng nói hối hả bất chợt vang lên, cắt ngang hành động của hắn ta.
Người quản gia tóc đã hoa râm vội vã bước đến: "Cậu chủ, bên ngoài có người tìm cậu. Trông có vẻ rất gấp, cậu mau ra xem thử đi?"
Tô Căng Nam thoáng khựng lại, nhíu mày: "Giờ này sao còn tìm? Anh ta nói chuyện gì không?"
Quản gia gãi đầu: "Lúc trò chuyện, anh ta bảo hình như có tin tức của Du tiểu thư!"
Sắc mặt Tô Căng Nam lập tức thay đổi.
Gần như ngay lập tức, hắn ta bật dậy. Tin tức chờ mãi mới có, hắn ta chẳng còn tâm trí chơi trò mèo vờn chuột nữa. Với hắn ta, thứ dưới gầm tủ có thể xem sau, nhưng cơ hội này thì không.
"Ở đâu? Mau dẫn tôi đi!"
Người mà hắn ta mơ tưởng bao lâu cuối cùng cũng sắp trở về.
Còn bản sao rẻ tiền kia?
Hừ, nên vứt bỏ từ lâu rồi.
...
Trong lớp học khối 12.
Tiếng thì thầm vang lên bên dưới bục giảng.
"Thật luôn hả? Chuyện này là thật á?"
"Tất nhiên rồi, chính mắt mình thấy mà! Hôm qua bị làm nhục thảm lắm, không biết nay có dám đến lớp không."
"Vậy không phải siêu xấu hổ à, bọn mình còn ngồi cạnh nhau nữa chứ!"
"Ai mà biết, có liên quan gì tới mình đâu..."
Đúng lúc đó Tô Lộc bước vào lớp, tiếng xì xào lập tức biến mất, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
"?" Cô hơi đơ, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra liền lầm bầm: "Sao ai cũng nhìn mình vậy, chẳng lẽ mặt rửa chưa sạch?"
Cô tìm đến chỗ ngồi cuối lớp theo trí nhớ. Cứ tưởng đã tới muộn lắm rồi, nào ngờ có người còn tới trễ hơn, bước vào đúng lúc chuông vừa reo.
"Nhìn nhìn cái gì mà nhìn?"
Cậu thiếu niên khó chịu đảo mắt quanh lớp, bước tới bàn mình rồi đá mạnh chân vào ghế: "Nhìn thêm phát nữa tôi móc mắt từng đứa bây giờ, tin không?"
Nói xong, cả lớp hoảng hốt quay mặt đi.
Tần Lạc khịt khịt mũi rồi gục xuống bàn.
Ánh mắt hắn ta lướt qua thấy cô gái kia đang chăm chú đọc sách.
Tự dưng cảm giác trong lòng như bị ai khuấy đảo. Từ lúc cô bám lấy hắn ta, tiết nào cũng ngồi nhìn hắn ta chằm chằm. Mặc kệ bị nói bao nhiêu lần, cô vẫn như không nghe thấy. Lâu dần hắn ta cũng mặc kệ.
Vậy mà giờ đây, ánh nhìn đó biến mất, lại khiến hắn ta thấy khó chịu.
"Khỉ thật!"
Ý thức được mình đang nghĩ gì, Tần Lạc như gặp ma, lẩm bẩm rủa thầm.
Tô Lộc: "???"
Cô quay đầu lại, vừa khéo chạm phải ánh mắt hắn ta.
Chưa kịp mở miệng thì người kia đã lên tiếng trước.
"Nhìn cái gì? Cô tưởng tôi đang nhìn cô à? Mơ đẹp nhỉ!"
Bộ dạng vội vàng phủi sạch liên quan này lại càng khiến người khác thấy buồn cười.
"..."
Tô Lộc không nói gì, quay mặt đi, cố nén ham muốn đấm người.
[Nam chính này chắc có vấn đề rồi. Trông thế mà đầu óc không bình thường lắm.]
[Chắc vậy. Người bình thường đâu đi tìm bản sao làm gì.]
Hệ thống gãi đầu bằng móng vuốt mượt như nhung: [Không thích thì thôi, cứ dây dưa kéo dài. Đúng là thần kinh.]
[Chuẩn luôn.]
Tô Lộc cau mày gật đầu.
Nói về kinh nghiệm làm "chó ngoan", cô không thiếu.