Nhặt Được Bạn Trai Cũ Sau Khi Tận Thế Ập Xuống

Chương 2

Hứa Du Du không nói gì, lặng lẽ ăn phần bữa sáng được robot dọn sẵn, tâm trí vẫn kẹt lại trong cơn mộng vừa rồi.

“Thôi được rồi, mới sáng ra giận làm gì chứ? Vì mấy chuyện đó mà giữ cái khó chịu trong người có đáng không? Chuyện cũng qua rồi.” Mẹ Hứa rót một ly trà nóng, đưa cho ba Hứa.

“Hừ, có một số chuyện cả đời này tôi mãi mãi không bao giờ quên đấy!” Ba Hứa quay đầu thấy đôi mắt đỏ hoe của Hứa Du Du, lập tức cau mày: “Du Du, lại thức khuya nữa à? Con bé này, ba nói bao nhiêu lần rồi mà không chịu nghe!”

“Thôi! Mới sáng mà đã lớn tiếng với con cái. Du Du à, chuyện lần trước con nhờ mẹ hỏi giúp thì có tin rồi. Mẹ hỏi bạn ở chi nhánh thành phố S của Viện Nghiên cứu Khoa học Tương lai, đối phương nói Bách Trạch vẫn ổn, đã đạt chuẩn tái hòa nhập, con không cần lo lắng nữa.”

Đôi mắt Hứa Du Du lập tức sáng lên, cô vội nuốt ngụm sữa trong miệng: “Thật hả mẹ? Vậy con có thể…”

Mẹ Hứa mỉm cười, giọng tuy nhẹ nhưng rất cứng rắn: “Mẹ biết cậu ấy từng cứu con nhưng nói thật là suốt hai năm qua, ba mẹ vì việc chữa trị cho cậu ấy cũng đã phải chạy không ít quan hệ rồi. Sau này dù là kỹ thuật hay vật tư, ba mẹ vẫn sẽ giúp đỡ cậu ấy nhưng mẹ hy vọng khi về thành phố S con đừng thân thiết với Bách Trạch nữa. Cậu ấy cũng có gia đình của riêng mình, mà con cũng biết phe cánh mình đang đứng là thế nào rồi. Du Du, nghe lời mẹ, được không con?”

Hứa Du Du lập tức xụ mặt xuống, giọng uể oải đáp lại: “Con biết rồi.”

Nhà họ Hứa ngồi trong khoang hạng đặc biệt của chuyến tàu Phục Hưng đầu tiên khởi hành đến thành phố S, xung quanh là các nhà chính khách và doanh nhân đang trò chuyện một cách thân thiện, cùng nhau chia lại miếng bánh của thành phố S vừa tái thiết.

Hứa Du Du chẳng mấy hứng thú, chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

.

“1075! Số 1075!”

“Có đây, có đây!” Một thanh niên ăn mặc bảnh bao vội vàng từ bên trong chạy ra, bước chân hơi cứng nhắc khiến cậu ta suýt nữa ngã nhào, những người xung quanh cười ồ lên. Cậu ta lại chẳng mấy để tâm, đứng dậy chỉnh lại cổ áo, quay đầu nhướng mày đầy thách thức: “Tôi sắp được ra ngoài rồi, các người cứ việc ghen tị đi nha!”

“Xì!” Bề ngoài ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường nhưng trong lòng lại không khỏi ghen tị.

Một người đàn ông ngồi bất động cạnh cửa sổ sát đất, ngũ quan sắc nét như được chạm khắc từ đá, ngay cả những đường vân tím xanh đặc trưng của xác sống trên gương mặt cũng không thể che lấp vẻ đẹp lạnh lùng đó.

Anh lặng lẽ nhìn về dãy núi xanh nối dài ngoài kia, thiên nhiên tràn đầy ánh sáng rực rỡ, chỉ riêng anh là như xác sống bị nhốt trong Viện Nghiên cứu.

“Này, anh Bách Trạch, anh Bách Trạch! Em đang gọi anh đó!”

Người đàn ông khựng lại một chút rồi quay đầu: “Sao vậy?”

Một thiếu niên trông rạng rỡ bám lấy vai anh, ghé tai thì thầm: “Số 1075 ra ngoài rồi đó! Anh được đánh giá cao hơn cậu ta tận hai cấp lận, còn sớm hơn hơn một tháng, sao Viện Nghiên cứu vẫn chưa thả anh ra vậy? Haiz, không biết lúc nào em mới có kết quả đánh giá nữa, lần trước mẹ em đến thăm còn nhéo tai mắng em vì hôm đó trốn ra ngoài, về nhà chắc lại bị mắng suốt ngày.”