Cây thường xuân bám trên tủ lạnh cũng không khó gỡ ra lắm, chỉ là ngăn mát trống không, sạch sẽ như chưa từng được sử dụng. An Sa thở dài, đang định mở ngăn đông thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ.
“Sột soạt, sột soạt.” Giống như tiếng động phát ra khi một loài động vật nhỏ nào đó di chuyển.
Chuột? Gián?
May mà cô không sợ mấy con đó.
An Sa mặt không biểu cảm mở ngăn đông, vài quả việt quất từ trong đó lăn lông lốc ra ngoài.
An Sa: "..."
Cô đưa tay thử nhiệt độ, tủ lạnh căn bản không hoạt động.
An Sa gõ gõ trán, vẫn nhặt mấy quả việt quất từ trong tủ lạnh ra. Dù cô cũng muốn cố gắng để dành chút lương thực, nhưng cô đói quá rồi, một nắm việt quất này cũng chỉ đủ nhét kẽ răng.
Không ngoài dự đoán, vòi nước trong bếp cũng chỉ để trưng, không chỉ không có nước mà còn khô khốc như đồ từ thế kỷ trước. An Sa vật lộn với nó một hồi, làm gãy luôn cả tay vặn vòi nước.
Chột dạ sờ sờ mũi, An Sa lấy việt quất chùi chùi vào quần áo rồi cứ thế nhét vào miệng.
Rất tươi, dù không phải vừa mới hái thì chắc chắn cũng chỉ để vài ngày, lẽ nào mấy ngày trước cô vẫn bình thường sao?
Chắc là vậy rồi, nếu không thì cô đã sớm bị ngâm trương phình trong bồn tắm rồi.
An Sa cố ý ăn chậm lại, đi một vòng quanh phòng, không tìm thấy dấu vết của người khác, nhưng lại tìm thấy một ít dâu tây tươi trong tủ sách.
Căn nhà này cũng chỉ cỡ ba phòng ngủ một phòng khách, ban công phòng ngủ chính trồng cà chua, mọc tốt đến kinh ngạc. Bên ngoài cửa sổ phòng khách còn có giàn dưa chuột không biết từ đâu bò tới, đã ra quả rồi, tạm thời cô chắc không cần quá lo lắng về thức ăn.
Chỉ là một ngày ba bữa dưa chuột nghe có vẻ hơi thiếu triển vọng.
Mặc dù cô không hiểu tại sao mình lại ngâm mình trong bồn tắm chơi game ở một căn nhà mất điện nước hoàn toàn, nhưng môi trường này vẫn có thể sống tạm được.
Sống được là tốt rồi.
An Sa thở phào nhẹ nhõm, đứng bên cửa sổ bị giàn dưa chuột chiếm cứ, ló đầu ra ngoài nhìn, bất giác siết chặt khung cửa sổ.
Cô vẫn luôn cho rằng bây giờ là ban đêm nên trong phòng mới hơi tối. Nhưng nhìn từ cửa sổ ra ngoài mới phát hiện, cả thành phố này đều bị một loại thực vật khổng lồ nào đó bao phủ, nơi đáng lẽ là bầu trời lại là những cành cây màu xanh biếc to khỏe quấn lấy nhau. Trên đó mọc cách quãng những loại thực vật hình tròn phát ra ánh sáng huỳnh quang, miễn cưỡng cung cấp ánh sáng để nhìn thấy mọi vật.